
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 134452
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/452 lượt.
ói ra khỏi miệng hay không, anh không trách thời gian làm khó người, chỉ tự trách mình sợ đầu sợ đuôi.
Liêu Bắc Bắc không có hỏi tới, anh nhất định có bí mật đàn ông, có lẽ có một ngày anh sẽ mở rộng cửa lòng thôi.
Lúc này, dưới ký tác xá truyền đến giọng nói thông qua loa gọi cô.
“Liêu Bắc Bắc. Đi ra ngoài ban công đi.”
Tiếng nói vô cùng có lực của Đường Diệp Hoa, khiến tất cả các nhân viên trong ký túc xá đẩy cửa sổ vây xem.
“Wow. Tổng giám đốc đường Đường là muốn tỏ tình sao.”
“Trời ạ. Đây cũng quá lãng mạn rồi.”
Tiếng kêu kinh ngạc mà chói tai liên tiếp tràn ra.
Mấy ngàn cây nến xếp thành một hình trái tim lớn, một thảm đỏ dẫn thẳng vào cửa ký túc xá, hoa hồng kiều diễm tạo thành hình trái bên ngoài cây nến, ánh nến màu vàng cùng ánh hoa đủ rực tôn lên chữ yêu bằng hoa ngữ, khiến các cô gái điên cuồng, khiến đàn ông than thở.
Đường Diệp Hoa đứng nghiêm trong hình trái tim, ai cũng không thể tước đoạt quyền lợi tranh thủ tình yêu của anh.
Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, điều chỉnh tâm tình một chút, ra vẻ lơ đãng thúc giục Liêu Bắc Bắc đi sân thượng.
Liêu bắc Bắc do dự, bởi vì cô nghe thấy được tiếng ồn ào, Đường Diệp Hoa đã để cô ở một ví trí cưỡi trên lưng hổ khó xuống.
“Đi đi, tiện tay đóng cửa, cám ơn…” Đường Diệp Trạch đưa lưng về phía cô đứng tên, nâng bàn vẽ lên, bất tri bất giác đem màu sắc đã làm tốt trộn lẫn vào nhau.
“Tôi… có lẽ sẽ bởi vì cảm động mà đồng ý…” Liêu Bắc Bắc dừng chân quay đầu nhìn lại, mang theo một tia hi vọng mỏng manh, hi vọng Đường Diệp Trạch lên tiếng ngăn cản, cho cô – một lý do để không đi.
Đường Diệp Trạch cắn môi một cái, ở sự việc này anh không thể phát biểu bất kỳ điều gì.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, ngoài cửa số tiếng gọi ầm ĩ liên tục, thậm chí có người chạy tới báo cho Liêu Bắc Bắc, nhưng Liêu Bắc Bắc vẫn không nhận được trả lời của Đường Diệp Trạch, cô biết cỗ năng lực ngăn cản bước đi của mình – không phải không nhìn thấy thâm tình của Đường Diệp Hoa, mà là trong chỗ sâu nhất của lòng cô, đã lựa chọn bên người thân ảnh cô đơn.
Cuối cùng, Liêu Bắc Bắc vẫn là đi lên sân thượng, vị hoàng tử anh tuấn đứng ở trong biển hoa, phàm là phụ nữ đều sẽ bị một màn này làm cảm động, sao lòng của cô hết lần này tới lần khác rất đau.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, giống như đại đa số phụ nữ – đều mơ làm công chúa, trong suy nghĩ cũng chờ đợi hoàng tử bạch mã dắt tay làm bạn. Hôm nay, hoàng tử tới, cô lại lùi bước.
Đường Diệp Hoa ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt của anh ấy vẫn như ngày thường bình tĩnh như nước, tràn đầy tự tin như bình thường, anh nói vào microphone, từng câu từng chữ tỏ tình.
“Bắc Bắc, anh biết em còn đang do dự, nhưng em so với khác rõ ràng hơn, trên thế giới này sẽ không có người đàn ông thứ hai xuất hiện giống như anh kiên nhẫn theo đuổi em như vậy. Em bây giờ không thương anh không có nghĩa vĩnh viễn sẽ không yêu anh, yên tâm giao mình cho anh đi. Phải tin tưởng đàn ông đứng trước mắt em sẽ vì tương lai của chúng ta mà cố gắng hết sức.”
Nói xong, anh ấy mở lòng bàn tay ra, mặt hướng về phía Liêu Bắc Bắc, cười rực rỡ, trêu chọc nói: “Ít nhất chúng ta còn trẻ, còn có thời gian tìm hiểu. Huống chi làm nhiều trò vậy trước mặt công nhân viên cự tuyệt anh, em sẽ không làm được chuyện như vậy.”
Phạm Phỉ đứng ở bên ban công, chậm rãi đông đưa ly rượu vang trong tay, tỏ tình? Thật là một cơn mưa đúng lúc.
Đau Đớn Trí Mạng
Mấy trăm ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, có cảm động, có phấn khích, dĩ nhiên cũng không thiếu đố kỵ mà cắn khăn tay.
Liêu Bắc Bắc thừa nhận, sinh thời không có xuất hiện người đàn ông thứ hai tiêu tiền như nước vì cô như vậy, rất khoe khoang, nói không có một chút phản ứng đây là lời nói dối tuyệt đối, nếu như mấy tháng trước Đường Diệp Hoa tỏ tình với cô, cô không chút do dự nào tiếp nhận anh, thậm chí còn lã chã rơi lệ nhào vào trong ngực anh, nhưng mà bây giờ, cô không thể bởi vì nhất thời cảm động mà làm trái với tâm ý.
Dĩ nhiên, cô sẽ không để cho Đường Diệp Hoa ở trước mặt công nhân viên khó xử, cho nên, cô thoáng nhìn đất trống phía sau, cắn răng dậm chân tại chỗ một cái, lắc lư tại chỗ hai cái, vừa trợn tròn mắt, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cô hung hăng ngã trên đất.
Mẹ ơi. Eo của cô. . . . . .
Xe chạy ở trên đường phố yên tĩnh, Đường Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, đối mặt với đêm tối cô tịch, khóe miệng nhếch lên.
“Lúc anh lần đầu tiên thấy em, em chỉ có mười ba tuổi, anh lúc ấy đứng ở phía sau em, nhìn không thấy ngũ quan của em, chỉ chú ý tới mái tóc đen nhánh của em. Khi đó em buộc tóc thành hai bím, cài lên quả cầu màu đỏ, đi trên đường đuôi sam theo bước chân lắc lư, anh nghĩ thầm, cô bé này thật vui vẻ, thật hâm mộ cô ấy không có phiền não…”
Anh một tay cầm tay lái, một tay để lên cửa sổ xe, quay đầu lại đưa mắt nhìn, Liêu Bắc Bắc thì không nhúc nhích nằm ở chỗ ngồi phía sau, chuyện xưa kinh tâm động phách như vậy,