Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Chớ Làm Loạn

Ông Xã Chớ Làm Loạn

Tác giả: Lương Hải Yến

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 134609

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/609 lượt.

n, hồi lâu sau mới thả cô ra, “Bây giờ vẫn cảm thấy đang nằm mộng sao?”
“Ha ha, dù là mộng cũng là mộng rất đẹp.” Lục Phi cười đến vô cùng ngọt ngào.
Bỗng nhiên trái tim Ôn Thiếu Nhiên đập mạnh, tròng mắt đen nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại đỏ mọng như nước, phát ra ánh sáng âm u, “Bà xã, đừng cười đến ngọt ngào với anh như thế, quá quyến rũ rồi, anh sẽ không nhịn được.”
“Anh...” Lục Phi nũng nịu liếc anh một cái.
“Anh đã để cho thư ký của em trở về nói với ông nội, từ hôm nay trở đi em phải nghỉ sanh, cho nên về sau không cho phép đi đến công ty làm việc.”
“Cái gì!” Lục Phi cho là mình nghe lầm, “Có người nào vừa mang thai lập tức nghỉ sanh.”
“Có, người kia không phải là em thì ai.” Anh nhẹ nhàng gõ một cái lên chiếc mũi thanh tú của cô, cưng chiều nói: “Dinh dưỡng em chưa đủ, cho nên phải ở nhà dưỡng thai cho tốt, yên tâm, ông xã sẽ ở nhà cùng em.”
“Anh không cần phải làm việc sao?” Lục Phi nghi ngờ hỏi.
“Bà xã, thật ra thì có một việc nhỏ anh quên nói với em.” Giọng điệu Ôn Thiếu Nhiên hết sức tùy ý, giống như không phải là chuyện gì quan trọng cả, “Một nửa bệnh viện này là của anh, cho nên anh có đặc quyền.”
“Ông xã, anh xác định chuyện anh nói là chuyện nhỏ?” Lục Phi hừ hừ nói, thật sự bị anh đánh bại rồi.
“So với chuyện em mang thai cần ở nhà nghỉ ngơi mà nói, đây thật sự là chuyện nhỏ.” Ôn Thiếu Nhiên chưa bao giờ cảm thấy chuyện bệnh viện có phần của mình lại là chuyện lớn, “Cho nên em phải ngoan ngoãn về nhà dưỡng thai, biết không?”
“Biết rồi.” Lục Phi hoàn toàn không có cách nào với điều khoản bá vương của anh, chỉ có thể đón nhận.
Ôn Thiếu Nhiên rất hài lòng với câu trả lời của cô, đặt bàn tay trên bàn tay của cô, cùng nhau vuốt vẻ bảo bối mà ông trời ban cho.
Lục Phi chưa bao giờ biết, sống cuộc sống của heo cũng là một chuyện vô cùng đau khổ, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, hơn nữa chỉ cần một chút động tĩnh, thần kinh của người chuẩn bị được làm ba Ôn Thiếu Nhiên lập tức căng thẳng đi theo sát phía sau, làm cho cô có lúc không nhịn được muốn bạo miệng nói tục rồi. Những lúc thế này, cô đều cố gắng nhắc nhở mình, phải chú ý dưỡng thai, chú ý dưỡng thai.
“Anh có thể không đi theo em như vậy không?” Lục Phi thật sự rất bất đắc dĩ, “Em chỉ muốn đi nhà vệ sinh, cũng không phải đi chạy ma-ra-tông.”
“Nhưng mới vừa rồi em thiếu chút nữa té ngã.” Ôn Thiếu Nhiên vội vã cuống cuồng nói: “Nếu không anh sẽ đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì em lập tức gọi anh.”
Lục Phi không nhịn được dồn sức trợn trắng mắt, tức giận gầm nhẹ: “Ôn Thiếu Nhiên, anh còn vội vã cuống cuồng như vậy, em sẽ tức giận ngay lập tức.”
“Được, được, được, đừng nổi giận, cẩn thận coi chừng động thai.” Ôn Thiếu Nhiên vội vàng trấn an cô, căng thẳng nhìn chằm chằm cái bụng tròn trịa của cô, chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ đụng tới đứa bé.
“Thua thiệt cho anh là một bác sĩ thiên tài, chẳng lẽ không biết tình trạng bây giờ của em đã ổn định sao?”
Ôn Thiếu Nhiên mới mặc kệ cái gì là thiên tài với không thiên tài, đến lúc này, tin tưởng coi như người kia là thần, cũng sẽ lo lắng giống như anh, huống chi anh chỉ là một người ba bình thường.
“Bây giờ anh không phải là bác sĩ, chỉ là một ông chồng yêu em rất bi thảm.”
Lục Phi không khỏi cười một tiếng, “Ông xã, em không sao, cho nên hãy thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, có được không?”
“Haiz, anh cũng nghĩ vậy.” Nhưng vừa nhìn thấy cái bụng to như quả địa cầu của cô, tim của anh lập tức treo giữa không trung, chỉ sợ cô có cái gì ngoài ý muốn.
“Ông xã, anh thật giống như còn chưa nhớ ra đã gặp em ở chỗ nào đó.” Lục Phi nói sang chuyện khác, “Không bằng như vậy đi, chúng ta đi tìm lại trí nhớ năm đó, hơn nữa em cũng muốn đưa anh đến chỗ đấy, để cho bọn họ được gặp anh một chút, còn có thể nhìn bảo bối nhỏ của chúng ta.”
“Nơi nào?” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên hơi đổi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi, giống như nghĩ tới điều gì, “Bọn họ...”
“Đúng, bọn họ chính là điều anh nghĩ tới.” Đáy mắt Lục Phi thoáng qua một tia đau thương không dễ dàng phát hiện, lại nâng lên nụ cười gật đầu với anh một cái.
“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi.” Ôn Thiếu Nhiên biết bọn họ mà cô nói là ai rồi, đau lòng ôm cô từ phía sau.
...
Thời tiết u tối, lo lắng là bầu trời bao la sẽ có chút nặng nề tựa như tâm tình của Lục Phi, Ôn Thiếu Nhiên theo cô đến nghĩa trang, cũng cảm nhận được hơi thở phiền muộn của Lục Phi không giống như xưa, khi mắt anh nhìn thấy cô như vậy rất đau lòng.
Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc lạnh lẽo để cho lòng của anh khẽ run, không tự chủ siết chặt lòng bàn tay, muốn truyền nhiệt độ trong tay mình cho cô, đuổi lạnh lẽo trên người cô đi.
Lục Phi giống như hiểu được tâm tư của anh, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt buồn rầu từ từ biến mất, khóe miệng chậm rãi giơ lên.
“Đến.” Bước chân của Lục Phi ngừng lại dưới một cây đại thụ, dưới cây đại thụ có một bia mộ được điêu khắc trên đá cẩm thạch, phía trên có hai tấm hình.
Ôn Thiếu Nhiên nhìn một cái cũng b


Ring ring