
Tác giả: Chu Ngọc
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134896
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/896 lượt.
hiến hữu vừa xuống xe kia giáng một đấm, điệu bộ trên tay rất nhanh, chiến hữu kia nhìn cười nói: "Đi được nửa đường lại quay lại, tai của cậu không tốt, trong nhà lại không người, cho nên chuẩn bị cho cậu một người bạn đây." Vừa nói vừa vòng ra phía sau xe xách một cái giỏ nhỏ ra, đúng lúc tiểu Tú đi đến nhìn thấy trong giỏ xách là một con chó nhỏ.
Tuy rằng tiểu Tô không nghe được chiến hữu nhà mình nói cái gì, nhưng đối với vật nhỏ trong giỏ xách của cậu ta rất thích, trước kia ở bộ đội, trong bộ đội cũng nuôi chó, bình thường lúc không có chuyện gì làm thì thích giúp người ta trông chó, nếu không phải không có chỗ nuôi, thì lúc ấy tiểu Tô đã định làm một con rồi. Hiện tại nhìn thấy con chó nhỏ này, cũng hiểu được đây là cho mình, đương nhiên tiểu Tô rất vui vẻ, xách cái giỏ bỏ chạy. (Di: cái chữ ‘’bỏ chạy’’ là của tác giả ta ko sửa đâu á ^_^ )
Tiểu Tô chạy mất, ở cửa cũng chỉ còn lại tiểu Tú và chiến hữu của tiểu Tô, chiến hữu cười nói: "Đây là chú chó nhỏ ở nhà người bạn, vừa tròn một tháng, biết tiểu Tô thích nên đưa đến đây."
Từ thôn đến trấn trên nếu đi bộ thì phải hơn một giờ, cho nên lúc đến nơi thì trời đã sáng rồi, trong chợ rất náo nhiệt, thật vất vả mới tìm được một nơi mới dọn hàng xong, tiểu Tú bắt đầu dỡ đồ xuống. Lúc vừa mới bắt đầu tiểu Tú không có dũng khí mở miệng, mặc kệ người ta lựa lựa kiểm kiểm, thứ này không tốt, cái kia không tốt, sau đó vốn nên bán theo giá này, thì lại ngang nhiên dìm xuống chém giá thấp hơn. Đi bán đồ nhiều lần, dần dần tiểu Tú cũng lão luyện rồi, rao hàng cũng thuận lợi hơn. Chờ thức ăn và trứng gà bán được bảy tám phần, tiểu Tú chạy sang quán bên cạnh kêu hai chén đậu hủ, rồi thêm hai cái bánh quẩy, cộng thêm hai cái banh bao lớn coi như bữa sáng của hai người.
Tiểu Tú ăn ít, một chén đậu hủ và một cái bánh quẩy là đủ rồi, nhưng mà theo quan sát mấy ngày nay của tiểu Tú, lượng cơm tiểu Tô ăn không nhỏ, cho dù là hai cái bao lớn cũng ăn được, ít nhất thì ăn vào cũng được lưng lửng bụng theo như tiểu Tú nghĩ. Bưng bát lên tiểu Tú lập tức vùi đầu vào ăn, không thèm để ý đến tiểu Tô nữa, sáng sớm đói bụng đến giờ, ăn trước no rồi nói tiếp, bánh quẩy này ăn rất ngon.
Trong quá trình bán đồ, tiểu Tô vẫn có giúp đỡ, lúc nhiều người thì giúp cân thức ăn, giúp tìm tiền để thối, mặc dù không nghe được người khác nói gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác từ tiểu Tú, tiểu Tô cũng có thể hiểu được không ít. Hai người phối hợp hoàn hảo, sau khi bán sạch thức ăn xong, tiểu Tú đem xe đẩy đến gửi quán ăn nào đó, rồi kéo tiểu Tô đi tìm lão trung y.
Tiểu Tô đã quen với việc bị tiểu Tú kéo tới kéo lui, trong khi tiểu Tú đang ngẩng đầu nhìn đường thì tiểu Tô nhìn chằm chằm vào bàn tay của tiểu Tú, mười móng tay trên đầu các ngón tay vô cùng xinh đẹp, sạch sẽ, thoạt nhìn rất thoải mái, nắm trong tay cũng thoải mái. Hai người nhìn thấy lão trung y, lão trung y đang làm việc, phía trước còn có nhiều người xếp hàng, vì thế hai người cũng bắt chước xếp hàng.
Quá trình chờ xem bệnh cũng rất thú vị, nhìn lão trung y vừa bắt mạch vừa hỏi bệnh tình, tiểu Tú có cảm giác mọi cử động của lão trung y thực thần kỳ, làm sao mà chỉ cần ịn hai đầu ngón tay lên cổ tay người ta là có thể đoán được bệnh như thế. Tiểu Tú thấy thú vị, nhưng tiểu Tô lại có chút khẩn trương. Mặc dù lúc ở bệnh viện đã biết tai mình không còn nghe được nữa, lập tức có cảm giác như mình đang đứng trong một bộ phim câm vậy, tiểu Tô khó chịu là điều đương nhiên. Nhưng tiểu Tô kiên cường cho rằng mình sẽ đối mặt được, nên không có ý định phản bác. Trong lòng cũng tự an ủi là trong bệnh viện không có chuyên gia, cho nên mới nói tai của anh rất tệ, nếu thay đổi thầy thuốc nói không chừng sẽ có kết quả khác, vì thế tiểu Tô có chút hồi hộp.
Đến phiên tiểu Tô, lão trung y vừa nghe nói là vì ở tiền tuyến đánh giặc nên mới bị thương, cho nên càng cố gắng tập trung, vừa xem mạch, vừa hỏi qua bệnh tình, tiểu Tô còn đem bệnh án trước kia ở bệnh viện đến, đưa cho lão trung y xem qua. Sau khi xem, lão trung y cẩn thận xem mạch, im lặng một thời gian thật dài, sau đó nhấc bút lấy một tờ giấy viết đơn thuốc.
"Trước tiên tôi sẽ kê đơn thuốc, có được hay không tôi cũng không dám khẳng định, hai người cứ thử trước đi ." Xoay người, lão trung y viết chữ đưa cho tiểu Tô đọc: "Bệnh án của cậu để lại chỗ tôi trước đi, tôi cần phải thương lượng lại với sư phụ đã, nói không chừng sư phụ của tôi sẽ có biện pháp tốt hơn." Tiểu Tô xem xong gật đầu, mọi việc đã đến mức độ như vậy rồi, có một số việc gấp cũng không được gì.
Thảo dược
Lão trung y bắt đầu kê đơn, hiện tại chưa thể nói được gì cả, tuy rằng không biết tiểu Tô nghĩ thế nào, nhưng tiểu Tú cũng không dám hy vọng nhiều. Trước kia lúc nguyệt sự của cô không đều, vì muốn điều tiết nên uống cả một năm thuốc Đông y nhưng không có kết quả, nhưng khi uống được một tháng phương thuốc cổ truyền táo đỏ hầm đậu đỏ thì nguyệt sự lại được cải thiện. Cho nên đối với trung y không phải tiểu Tú