
Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán
Tác giả: Chu Ngọc
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134937
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/937 lượt.
i, bà Hảo và tiểu Tú giúp đỡ trải giường chiếu. Giường của Tô gia là loại giường kiểu cũ có khắc hoa, tiểu Tú vừa thấy liền hoa cả mắt. Giường của Tô gia khắc mấy loại hoa văn khác nhau, có cảm giác giống như loại giường vạch hết tầng tầng sa mỏng mới thấy giai nhân mà tiểu Tú đã từng coi trên TV.
Lấy khăn lau sạch bụi, tiểu Tú phát hiện ba mặt giường là một bức tranh khắc hình trăm người, những người này được miêu tả rất sống động, có một nhóm năm sáu người tụ lại một chỗ vui đùa, cũng có một hai người ở một chỗ, nhìn những đứa bé tươi cười, tiểu Tú cảm thấy xúc động muốn tìm một người gả lẹ, sinh con ra để chơi cùng, thật là càng xem càng thích. Trải nệm lên, lại đặt gối đầu, tiểu Tú cảm giác mình không nỡ rời khỏi đây, thói quen thích ngủ trên chiếc giường to đùng chạm trổ hoa không thay đổi!
"Bà Hảo, tại sao chúng ta không có kiểu giường như vậy?" Tiểu Tú tức đỏ mắt."Con có thể làm một cái giường như vậy không?"
Bà Hảo cười: "Tiểu Tú, con thích chiếc giường này? Nghe nói chiếc giường này có từ thời đánh đuổi địa chủ, sau đó bị phân tán đi, nghe nói là tiểu thư nhà họ từng dùng. Nếu con thích, tìm lão Lưu đi." Tiểu Tú gật đầu, sau này chiếc giường như vậy càng ngày càng ít, bởi vì những nghệ nhân có tay nghề cao cũng vơi dần đi, cho nên thừa dịp bây giờ còn có người biết, nhờ người ta làm một cái cho thỏa lòng mong ước!
Tiểu Tú đang lo lắng xem phải nhờ thợ cả khắc hoa văn lên giường thế nào, đột nhiên bà Hảo dừng tay lại, thở dài một hơi: "Tiểu Tú, vừa rồi bà quên nói một chuyện, buổi sáng lúc bà đi đổi lúa, gặp thôn trường rồi, thôn trường nói ngày mai bảo tiểu Tô đến họp, muốn trưng cầu ý kiến mọi người. Lúc trước nói muốn cho nó phía tây thôn, không biết lần này có thể thay đổi gì hay không."
Buổi chiều nắng rất độc, tiểu Tú định cho tiểu Tô đến xem một chút rồi về, nhưng sau khi xem xong, tiểu Tô không có ý định trở về, ngược lại dưới ánh nắng mặt trời để đầu trần đi từ đầu ruộng đến cuối ruộng, vậy còn chưa tính, lại tiếp tục bắt chước những người nông dân ngồi xổm xuống bốc nắm đất chăm chú quan sát. Tiểu Tú thấy động tác của anh thì cười, bẻ cành liễu chạy đến ngồi trước mặt tiểu Tô viết: "Động tác của anh rất giống của những lão nông mấy chục năm kinh nghiệm ý, anh biết làm ruộng à?"
Tiểu Tô đỏ mặt: "Đừng cười tôi, trước kia ở bộ đội cũng đã từng làm, biết không nhiều, nhưng nhưng cũng đủ." Tiểu Tú nghe xong không cười nữa, dẫn tiểu Tô về nhà. Trên đường về nhà gặp hai thằng vô lại trong thôn, nhìn thấy tiểu Tú thì nhìn chằm chằm sang: "Nhìn xem này, ai vậy ta." Nói xong bước lên phía trước định kéo tay tiểu Tú.
Bình thường nhìn thấy hai thằng vô lại này tiểu Tú đều chạy trốn, người như vậy thường dai như da trâu, không thể trêu vào chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà lần này không thể chạy thoát, đành phải coi hắn như người tàng hình không để ý. Tiểu Tú kéo tiểu Tô đi tiếp. Nhưng hai thằng vô lại này vốn mặt dày."Tiểu Tú, sao vừa thấy hai anh đã đi rồi, mình phải trò chuyện, nói chuyện phiếm chút đã chứ!" Tiểu Tú thấy hắn cũng đi theo, hơn nữa còn không hết hy vọng định kéo tay tiểu Tú, mà thiếu chút nữa còn để hắn chạm được. Cũng may là tiểu Tô đứng ở phía sau hắn, nhanh chóng bước lên một bước, vung một nhát dao, lúc ấy hai thằng vô lại kia nhảy dựng lên.
"Ngươi là ai, ai cho đánh người hả." Hai thằng vô vừa xoa xoa tay mình vừa run run mắng tiểu Tô. Tiểu Tú thấy bộ dạn hai thằng vô lại như thế thì nở nụ cười, bật ngón tay cái với tiểu Tô, rồi lại kéo anh đi. Phía sau hai thằng vô lại lớn tiếng mắng không ngừng, nhưng hai người này một người thì mặc kệ cho hắn mắng, một người khác thì hoàn toàn, ngay từ đầu đã không nghe thấy, cho dù hắn mắng điên cuồng cỡ nào, thì bọn họ cũng không nghe thấy!
Lão Trung Y
Tiểu Tú kéo tiểu Tô về nhà, vừa đến trước cửa, tiểu Tú mới giật mình nhận ra nãy giờ cô nắm tay tiểu Tô kéo đi, mặt nóng lên, cũng may là từ khi đến đây tiểu Tú đã phơi nắng được hơn một năm rồi, làn da cũng đã giống màu lúa, mặt chỉ hơi ửng đỏ sẽ không nhìn ra. Tay của tiểu Tô rất lớn, ít nhất lớn hơn của tiểu Tú, hơn nữa trong lòng bàn tay có lớp chai rất dày, ngay cả các rãnh giữa ngón tay cũng có. Mặc dù trên tay tiểu Tú cũng có lớp chai, nhưng không dày bằng của tiểu Tô, tuy rằng sờ vào không thấy mềm nhẵn, nhưng lại rất vừa ý tiểu Tú.
Vào nhà, tiểu Tú làm bộ như vô ý buông tay tiểu Tô ra, gào to một tiếng: "Bà Hảo, bọn con đã trở lại!" Sau đó vọt vào trong phòng, lúc ở nơi họp đã tốn không ít thời gian, nháy mắt đã đến giờ cơm trưa rồi, lúc tiểu Tú đưa tiểu Tô đi thăm ruộng, bà Hảo đã về nhà nấu cơm trước. Tiểu Tú thả tay bước vào phòng, để lại tiểu Tô đứng ở cửa, thật đúng là bàn tay của một cô gái, cái nắm tay kia rất mềm mại.
Tiểu Tô ngây người thất thần, tiểu Tú lại đi ra, nhìn về phía sau tiểu Tô gật đầu chào hỏi, tiểu Tô quay đầu lại nhìn thấy, thì ra là chiến hữu đã từng đưa anh trở về lại tới nữa. Không quan tâm đến bàn tay nhỏ bé nữa, tiểu Tô bước nhanh tới, nhào về phía c