
Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.
.
Nửa giờ trước, rõ ràng nắm lấy tay của anh để trong ngực nói: “Đừng sợ! Lão nương bảo vệ anh!” Nói lớn tiếng như vậy, nói mạc danh kỳ diệu động lòng người như vậy.
Hạ Tiểu Hoa căn bản chính là sợ quỷ, lại cố tình giả bộ dũng cảm.
Dù sao, cũng luôn luôn là cô độc, không tiếc ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không làm, ngẩng đầu nói: “Lão nương không có tiền!” Nói được đương nhiên.
Căn bản mặc kệ người bên ngoài có đau lòng hay không, vô tâm vô phế.
Hạ Tiểu Hoa thấp đầu cắn đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, vắt chân. Nhìn cô ấy như vậy, xác thực vô cùng đau lòng, muốn thực hiện nguyện vọng của cô ấy, gì cũng được.
Hứa hẹn, lại sợ hãi.
Hạ Tiểu Hoa nói: “Nói lại một lần có được hay không?” Vẻ mặt hối hận không kịp.
Hối hận làm cho người ta sợ hãi.
“Diệp Hy, tôi ở cục dân chính chờ anh ký tên!” Mím môi, Hạ Tiểu Hoa thật sự nghiêm túc, trong ánh mắt, là tràn đầy hối hận.
Không thể.
Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa.
Từ lúc rất nhiều năm trước kia, bắt đầu khi đem hương vị chanh mê người kia đặt lên người anh.
Muộn rồi.
Coi nhẹ lâu lắm, đến lúc phát hiện, liền cảm thấy mê người.
Càng tiếp cận, càng mê người.
Bộ dáng ôm lấy thắt lưng, hôn anh thực mê người.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo vươn ra thoát quần áo của anh, thực mê người.
Bộ dáng cúi đầu đem quả táo gọt trơn tru, thực mê người!
Bộ dáng uy lão nhân ăn canh, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm muỗng nhỏ liều mạng thổi thực mê người!
Muốn ăn gỏi nhưng lại không dám đi qua, trở mình ánh mắt tiểu bạch thực mê người!
Cầm điện thoại rống: “TMD Diệp Hy, lập tức cút đến bệnh viện cho lão nương!” Thực mê người!
Sợ đến đòi mạng, đem tiểu bạch kiểm vô tội ném ra khỏi xe điện ở nhà ma, thực mê người!
Liền ngay cả vừa vắt chân vừa ăn gà chiên, còn khều kẽ răng cũng thực mê người!
Hồi tưởng hết thảy, Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ đều thực mê người!
Vươn tay đưa ra ly rượu, ý bảo phục vụ rót đầy.
Nữ phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục, một bên thuận theo giơ cái chai rót rượu, một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Diệp tiên sinh, ngài uống nhiều rồi, để ý tửu lượng!”
Lắc lắc bình rượu trong lòng, cười đến lộ ra hai cái răng khểnh: “Diệp tiên sinh, một chai này, cơ hồ đều là ngài uống!”
Thiện ý lại ôn nhu.
Lễ phép cười cười, hòa thêm nước vào rượu, nâng chén: “Giáng sinh vui vẻ!”
Đón lễ hội, nguyên lai là như vậy.
Ngọt ngào làm cho người ta tim đập, cũng đau lòng!
Một ngụm một ngụm, uống cạn ly rượu.
Lại ý bảo rót tiếp.
Nữ phục vụ cười đến càng phát ra ôn nhu, tay rót rượu, như là lơ đãng, nhẹ nhàng chạm qua mu bàn tay của anh.
“Diệp tiên sinh, tâm tình ngài không tốt?”
Hỏi vượt quá phận sự.
Nhíu mày, cố ý buông ly rượu, lấy khăn ra lau tay.
Khăn tay dính tàn tích nước Coca, đã sớm không còn màu trắng.
Không chút do dự lấy khăn tay dính Coca lau mu bàn tay. Cảm nhận được xúc cảm mịn màng, cảm thấy Coca cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét.
Biểu hiện quá mức rõ ràng, mặt nữ phục vụ đỏ lên, một đạo chất lỏng hiện lên ở đáy mắt, xấu hổ nhưng vẫn phải nghẹn ra một nụ cười nghề nghiệp: “Diệp tiên sinh, nếu ngài không ngại, tôi có thể đổi đồng sự số ba đến phục vụ ngài!”
Gật đầu. Đem ánh mắt nâng lên, không thèm liếc nữ phục vụ một cái.
Phía sau có tiếng nhẹ nhàng cười duyên.
Lễ phục màu trắng, bên trên có vẻ bảo thủ, nhưng tà váy lại xẻ thật sâu, làm cho đôi chân càng có vẻ phát ta tinh tế thon gầy.
“A! Diệp tam công tử! Thế nào đến muộn cũng không qua bàn của chúng tôi tiếp vài ly, trốn ở nơi này uống rượu đâu?” Bên cạnh lễ phục trắng vang lên một tiếng cười to sảng khoái.
“Phan lão gia, nghe thanh âm của ngài, dường như còn trung khí mười phần!” Mỉm cười, đáp lễ.
“Hảo, hảo!” Phan lão gia tử một tay kéo lễ phục trắng: “Bị bệnh một chút, ép buộc đến Mỹ lại ép buộc trở về, đi đi lại lại mất nửa cái mạng già! Sớm nên học lão Diệp nhà ta, tin tưởng chuyên gia trong nước!”
“Lão gia tử ngài an khang, có thể đến tham gia dạ tiệc, càng phát ra thân thể cường tráng mới đúng!”
“Dựa vào mỹ nhân này đây!” Phan lão gia tử vỗ vỗ mu bàn tay lễ phục trắng: “Chị gái tôi có duy nhất một đứa con gái bảo bối, ở nước Mỹ giúp tôi vui vẻ nhiều lắm! Hôm nay đi theo về nước, nhân thể giới thiệu với cậu!”
Phan lão gia tử chỉ vào người anh: “Nha đầu, đây là Diệp tam công tử của tập đoàn Diệp thị. Không cần lão nhân ta giới thiệu, cháu hàng ngày đọc tạp chí Danh viện đều thấy rồi!”
Lễ phục trắng tinh xảo, hai má phiếm hồng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cậu hai!”
Dịu dàng mà trong veo, còn mang theo ý tứ làm nũng, vừa nghe đã biết chính là khuê nữ được gia giáo cẩn thận.
Đột nhiên muốn nhíu mày, nhịn xuống, hướng lễ phục trắng cười cười, bất động thanh sắc.
“Lão Diệp từng đi Mỹ cũng đã gặp qua khuê nữ này nhà tôi, rất yêu thích, nhắc tới muốn khuê nữ làm con dâu, nhưng là cuộc đời không được như mong muốn!” Phan lão gia tử buông tay lễ phục trắng, hướng nàng đẩy sát đến bên người anh.
“A, đứng như thế này, ngoại hình quả thực là tương xứng!”
Lễ phục trắng cúi đầu, lộ ra gáy tinh tế trắng nõn, thẹn