Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341546

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.

Đôi mắt nhỏ trừng ta, như là muốn đem ta lột sống.
Lúc này đây, là thật sự bị dọa đến.
Ta dùng sức nhảy lên, đẩy Thần Tư ra hướng ra cửa bước.
Vừa mở cửa, lại càng phát ra sợ hãi, không nói hai lời ngay lập tức đóng lại.
Chậm một bước.
Người đứng ở đối diện cửa, thế nhưng đã nhận ra.
Lưng dựa vào cửa, chuông bên ngoài đã muốn bị nhấn loạn.
Thần Tư một bước tiến lên đẩy ta ra, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Chỉ liếc mắt một cái, lập tức liền trừng ta.
“Diệp Hy.”
Ta dùng sức nuốt nước miếng.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên điên cuồng, Thần Tư mở to mắt im lặng trừng ta.
Vang thật lâu, rốt cục an tĩnh lại.
Yên tĩnh đến dọa người.
Ta chờ hồi lâu, rốt cục không nhịn được, muốn hướng đến mắt mèo nhìn xem.
Mắt mèo bị một chưởng che lấp.
“Hạ Tiểu Hoa! Không được nhìn!”
Ta trừng lớn mắt.
Thần Tư cắn môi, nhìn ta.
“Hạ Tiểu Hoa, nếu cô nhìn xem, tôi liền sao cô thành cá mực. Tôi nói, là thật sự!”
Ta túm nhanh chi phiếu trong túi xách.
Xúc cảm lạnh lẽo, cứng rắn.
Cho dù lưu lại, bóng đèn, cũng không có khả năng là bóng đèn của ngày trước.
Rất nhiều chuyện, đã xảy ra, không thể cho rằng không tồn tại.
Tựa như rõ ràng động tâm.
Ta ôm cổ Thần Tư, đưa môi lên, bắt đầu cởi áo khoác.
“Thần Tư, anh thích tôi?” Hỏi quá mức trực tiếp, hỏi đến làm cho Thần Tư trắng mặt.
Ta không quan tâm, hỏi xong rồi, lại cởi thêm một cái áo nữa.
Cởi đến khi chỉ còn có nội y, nghe thấy Thần Tư nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô đi đi. Tôi tuyệt đối không thích cô!”
Ta cười cười, nói: “Thần Tư, anh căn bản, không nghĩ muốn tôi!”
Mặc lên áo khoác, dùng sức bắt tay, mở cửa.
Cửa ở sau người nhanh chóng đóng lại, “ầm” một tiếng, làm cho trái tim run lên.
Diệp Hy tựa ở cửa phòng đối diện, ngẩng đầu, nhìn ta.
Khóe mắt có một vệt nước.
Ta ngẩn người, tiếp tục cười: “Diệp Hy, anh, cũng muốn tôi sao?”






Diệp Hy chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức cúi đầu.
Lại vẫn như cũ dựa ở cửa, nửa phần không có di động.
Ta cười đến càng phát ra lớn tiếng.
Hảo hảo, đêm giáng sinh. Đơn giản cần tìm người tâm sự.
Ta giở trò cũ, rướn lên thân, dùng sức hôn Diệp Hy.
Ta dùng sức vỗ vỗ thùng xe đằng trước: “Xuống xe! Anh TM có nghe thấy không?”
Chân ga càng vang.
Ta nghiến răng nghiến lợi, tiến lên hai bước, một phen kéo mở cửa xe: “Xuống dưới!”
Khóe mắt híp lại chỉ còn một đường, tay nắm vô lăng càng chặt.
Ta lấy ra di động: “Không xuống? Tôi gọi điện thoại cho Lưu quản gia, kêu bà ấy phái chuyên cơ đến đón anh!”
Di động bị một cỗ lực đạo vung tới, nháy mắt bay ra ngoài.
“Không cần Lưu quản gia!” Thanh âm Diệp Hy, lạnh lẽo còn mang theo vài tia khổ sở.
Ta nhìn chằm chằm HELLO KITTY bị rơi vỡ thành hai mảnh: “Diệp Hy, anh đi đâu? Lão nương đưa anh đi!”
Một phen mở ra cửa xe Diệp Hy, dẫn đầu ngồi vào ghế lái.
Diệp Hy trắng nghiêm mặt, liều mạng trừng ta.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc mân khóe miệng, nhưng thủy chung vẫn không nói một lời.
“Về nhà?” Ta tức giận.
“Về nhà! Hạ Tiểu Hoa, về nhà!” Diệp Hy nói được thực dùng sức.
Ta một cước đạp chân ga, xe cong vẹo chạy ra khỏi khách sạn.
Bên trong xe đặt chế độ tự động, hệ thống sưởi bật lên, lạnh lẽo trên tay rốt cục biến mất.
Ta nghiêng đầu nhìn xem Diệp Hy. Diệp Hy từ từ nhắm hai mắt, cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra trắng bệch.
Khuôn mặt trắng trẻo không chút thay đổi, trắng đến nỗi gần như trong suốt.
Diệp Hy, uống say.
Cùng ba năm trước đây liều mạng ấn chuông cửa, giống nhau như đúc.
Chỉ là, không có trời mưa. Không có Khả Nhạc.
Diệp Hy tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của ta, hơi hơi giật giật thân mình, vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt: “Hạ Tiểu Hoa, nhất định muốn đi, không tiếc cả phòng làm việc, là vì hắn phải không?”
“…” Ta thu hồi ánh mắt, quyết tâm nhìn chằm chằm mặt đường.
“Hạ Tiểu Hoa, em tối nay, tính ở lại cùng hắn sao?” Diệp Hy một câu nối tiếp một câu, nhưng thủy chung vẫn không có mở mắt ra.
Ngữ khí cúi đầu nặng nề, rất nhỏ mà vẫn len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng ta, len lỏi tới tận tim, làm cho người ta cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cảm thấy, Diệp Hy, thực để ý.
Liều mạng trầm mặc, dùng sức hô hấp.
Rõ ràng, chỉ là cần tìm người tâm sự.
Trầm mặc lâu lắm, lâu đến nỗi có thể rõ ràng nghe được Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, em hỗn đản!”
Một chữ một chữ, phun vô cùng rành mạch.
Rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức rống: “Diệp Hy! Anh TM muốn làm cái gì?”
Dùng hết dũng khí có được, mới từng bước bỏ được, lựa chọn buông tay.
Tìm bao nhiêu quyết tâm, rốt cục mới đập tan được mọi hy vọng.
Vì sao cố tình muốn, cố tình muốn ở thời điểm cuối ngày, cầm kẹo que, giơ khinh khí cầu, đứng ở vòng đu quay khổng lồ nói: “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ngồi?”
Vì sao cố tình muốn ở thời điểm ban đêm, đứng dựa cửa, lau một chút vệt nước nơi khóe mắt?
Vì sao rõ ràng không có Khả Nhạc, vẫn như cũ muốn đem chính mình uống say, dùng sức ấn chuông cửa?
Diệp Hy,