
Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu
Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1538 lượt.
TMD muốn làm cái gì?
Xe lao thẳng xuống một cái, vào gara Diệp gia.
Ngay cả đợi xe đỗ ngay ngắn cũng không kịp, tùy tùy tiện tiện liền dừng ở cửa gara, ta mở cửa xe hướng bên ngoài chạy đi.
Không thể lại ngây người, phải đi.
Lại nghe thấy thanh âm Diệp Hy sau lưng quá mức rõ ràng: “Hạ Tiểu Hoa, cầu xin em, ở lại!”
Chân không chịu khống chế nữa, nhũn ra, rốt cục đứng bất động.
Mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu, từ phía sau, ôm lấy cổ ta.
Ôm thật chặt, đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hơi thở của Diệp Hy, phun bên tai ta, nóng đến dọa người.
“Diệp Hy! Anh uống say!” Ta nghĩ muốn giãy dụa, lại xuất không ra nửa điểm khí lực.
“Ừ.” Diệp Hy biết nghe lời phải, rất phối hợp.
Toàn bộ sức nặng đều đặt trên người ta, đầu tựa vào gáy, thủy chung không có dời ra.
“Hạ Tiểu Hoa, ở lại.”
Nói xong, không còn có tiếng động. Chỉ có hô hấp nóng bỏng vẫn lưu lại trên gáy, bồi hồi không đi.
Ta kéo hai chân như nhũn ra, dùng sức chống đỡ Diệp Hy.
Từng bước một, đi rất gian khổ.
Rốt cuộc trở lại phòng ngủ, đem Diệp Hy đá lên giường.
Phòng ngủ vẫn giống như trước, ngây người ba năm, rồi lại trở về, cảm thấy xa lạ.
Xoay người phải đi, tay lại bị túm lại. Diệp Hy đã muốn đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm ta.
Biểu tình bướng bỉnh dạng này là không tính buông tay.
Ta dùng sức hít vào: “Diệp Hy! Lão nương đã nói qua, tôi không yêu…”
Nói không xong.
Môi đã bị che lấp lấy.
Mặc dù là cồn, cũng trở nên ngọt ngào.
Ta liều mạng giãy dụa, rốt cục tìm công kích: “Diệp Hy! Anh có biết hay không anh đang làm cái gì?”
Diệp Hy chớp lông mi xinh đẹp, học ta bộ dáng liếm môi.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh đang theo đuổi em!”
Ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, ngây ngẩn cả người.
Diệp Hy cúi đầu, bắt đầu cởi bỏ áo khoác dính Coca.
Cởi xong rồi, thoát áo sơ mi.
Ngón tay thon dài xẹt qua cúc áo, một nút một nút, lộ ra làn da bóng loáng mê người.
Ta dùng sức nuốt nước miếng, cảm thấy trái tim đã không còn chịu khống chế.
Nhìn chằm chằm thịt bò trước mắt, lòng dạ hẹp hòi đang giãy dụa rất nhiệt tình.
Nút thắt cuối cùng của áo sơmi đã giải xong, tùng tùng rơi xuống hai tay Diệp Hy, ngực nhỏ mê người tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, so với lúc ở nhà ma còn muốn mạnh mẽ hơn.
Này thật sự là thời cơ tốt, rượu say loạn tính! Chính mình uống say, không thể trách người khác thịt bò! Dù sao, sau khi tỉnh lại, cũng chỉ là rượu say loạn tính.
Ta rốt cục ngao lên một tiếng xông lên, dùng sức túm một chút áo sơmi còn vướng bận của Diệp Hy, một bên rống đặc biệt cao hứng: “TMD, Diệp Hy! Thoát quần!”
Diệp Hy bị ta túm cho một nhát, rên lên kêu đau.
Ta không quan tâm, liếm cái lưỡi Diệp Hy, dùng sức duyện cánh môi hắn. Tay rốt cục sờ soạng được một mảnh trắng mịn mê người, theo tiểu cơ ngực nhẹ nhàng cọ xát, xẹt qua một điểm trồi lên nho nhỏ.
Kêu đau của Diệp Hy nháy mắt biến thành rên rỉ.
Ta giật giật thân mình, khóa ngồi trên thân Diệp Hy, liếm bụng của hắn.
Tay không nói hai lời liền tiến xuống dưới.
Yết hầu Diệp Hy vừa động, một tiếng ha ha cười nhẹ vang lên, không chịu cam lòng yếu thế, vươn tay kéo khóa áo khoác của ta, một đường thông thuận.
Bên trong áo khoác chỉ có nội y.
Ở chỗ Thần Tư bóc sạch sẽ, đi lại vội vàng, căn bản không có tâm tư mặc thêm quần áo.
Ta lắc lắc thân mình, muốn đem áo khoác kéo rớt ra.
Lại bị một cỗ lực đạo đánh tới, đè ta nằm trên ván giường.
Diệp Hy nhảy dựng lên, đè nặng ta, một tay chống mép giường, một tay nắm trụ cổ của ta.
Lực đạo trên cổ không nhẹ.
Trong mắt Diệp Hy hừng hực lên ngọn lửa giận dữ, trừng mắt nhìn nội y dưới áo khoác của ta.
“Hạ Tiểu Hoa! Em hỗn đản!” Kêu nghiến răng nghiến lợi.
Mắng xong, ngọn lửa trong mắt lại càng tăng.
Môi cắn đến trắng bệch, vẫn trừng mắt nhìn ta.
Lời kịch giống nhau như đúc, đêm nay nghe được đã là lần thứ ba.
Ta há to miệng, dùng sức hô hấp.
Cổ bị nắm quá mức khó chịu, ta giãy dụa, nghiêng đầu, thấy được tay chống ở mép giường của Diệp Hy rõ ràng có một mảng xanh tím.
Nổi bật trên làn da trắng nõn, có vẻ dị thường cổ quái.
Cũng vô cùng quen thuộc.
Ta cười. Vui sướng khi người gặp họa.
“Lão nhân kia đánh? Chậc chậc, xem lực đạo này, lão nhân kia phục hồi quả nhiên tốt lắm!”
Lực đạo trên cổ nhất thời căng thẳng, đang nói cũng trở nên khó khăn.
Ta hô khí, cố ý dẫn dắt hơi thở thổi đến cánh tay Diệp Hy: “Uy! Đau không?”
Ánh mắt Diệp Hy nheo lại, sưu một chút thu lại cánh tay đang chống trên mép giường, nhân thể hướng trên người ta tìm tòi, xả ra kiện nội y duy nhất trong áo khoác, ném đi rất xa.
“Đau! Hạ Tiểu Hoa! Rất đau!”
Hơi thở nóng rực đập vào mặt. Diệp Hy cầm lấy khuôn mặt ta, dùng hết toàn lực mà hôn.
Mặc cho ta có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng bắt được, không có buông tay.
Lực đạo trên cổ rốt cục thì buông lỏng ra. Tay chân ta cùng sử dụng, một cước đem quần của Diệp Hy kéo xuống đến mắt cá chân.
Tùy ý để Diệp Hy xoa nắn, bàn tay như lửa nóng, ở trên người ta tàn sát bừa bãi.
Diệp Hy thu tay,