Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Hung Dữ

Ông Xã Hung Dữ

Tác giả: Thanh Vi

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134731

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/731 lượt.

gào thét, nếu không phải cô cố gắng gượng đứng ở đây thì cô đã co cẳng chạy từ lâu rồi, nhưng nghĩ đến trở về phải đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người nhà, cô lại do dự.
Đối mặt Thiện Dục Dương hoặc là đối mặt với sự tra hỏi của mẹ - đây đúng là hai vấn đề khó khăn để đưa ra lựa chọn. Đường Hiểu Huyên cau mày, thầm than thở trong lòng.
Cô đang cố gắng thuyết phục mình: mặc dù bây giờ vào phòng Thiện Dục Dương đối với cô mà nói có chút khó khăn, nhưng nếu như cô thật sự có thể bước vào đó, liệu có phải nó chứng tỏ rằng cô có thể thực sự buông tay được không? Có lẽ chuyện không tệ như cô nghĩ, mặc dù chuyện đêm hôm ấy cô nhớ rất rõ, nhưng lúc đó Thiện Dục Dương đã hoàn toàn say mèm, anh vốn không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, vậy thì cô sợ cái gì chứ? Chỉ cần khi đi vào giữ bình tĩnh là sẽ không để lộ sơ hở gì hết.
Nghĩ tới đây tâm trạng đang căng thẳng của Đường Hiểu Huyên đã bình tĩnh hơn một chút. Tay cô ngừng giữa không trung hai giây, sau đó cô hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
Từng tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ vang lên như từng tiếng sấm dội vào tim cô. Đối mặt làm như không có chuyện gì hay là bỏ chạy nhỉ? Sao đưa ra lựa chọn mà khó đến vậy! Tâm trạng cô chưa bao giờ phức tạp đến thế, thật may là đang lúc cô đang trong tình cảnh rối rắm thì Thiện Dục Dương đã quyết định thay cô.
Đường Hiểu Huyên bị một màn trước mắt hù sợ, trong đầu hồi tưởng lại đêm hôm ấy, gương mặt cô đỏ bừng trong nháy mắt. Cô vốn đã có kích động muốn tông cửa xông ra ngoài, bây giờ lại thấy anh vươn tay vềd:đ:l:q:đ phía mình nên cô càng phản ứng theo bản năng: lùi về sau một bước.
Chắc tại do cô quá luống cuống mà suýt chút nữa bị đụng vào cánh cửa phía sau.
Thiện Dục Dương thấy động tác vụng về của cô liền nhíu mày, thân thể nhanh nhẹn bắt được hông cô, kéo vào trong ngực mình, cánh tay còn lại lấy bình thủy trong tay cô, sau đó lại thờ ơ buông cô ra.
"Tránh cái gì? Anh sẽ không ăn em đâu." Thiện Dục Dương cự kỳ bất mãn với biểu hiện của cô, cho nên toàn bộ sự quan tâm đều đặt lên bình thuỷ, "Thật sự cũng hơi đói bụng, hôm nay chuẩn bị gì vậy?"
Lúc này Đường Hiểu Huyên mới phát hiện ra rằng mình hiểu nhầm, mặt của cô càng đỏ hơn, không biết làm sao đành phải cao giọng để che giấu suy nghĩ của mình, "Phòng anh nóng quá, anh đứng gần em như vậy làm gì? Em quên mất canh bên trong là gì rồi, anh tự mở ra xem không được à?" Hiện giờ trong đầu cô rối như bòng bong, làm gì còn hơi đâu mà đi nhớ được mấy món ăn linh tinh này!
Từ trước tới nay, Đường Hiểu Huyên luôn ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt Thiện Dục Dương Diện, luôn biết ngoan ngoãn phục tùng, chod\'đ\'l\'q\'đ nên khi cô dùng loại thái độ này nói chuyện, Thiện Dục Dương cảm thấy hơi kỳ quái nhíu mày nhìn cô một cái, đang định gõ cô đầu, lại cảm nhận được sức hút của mỹ thực nên tha cho cô một lần.
"Em uống canh chưa?" Anh đi tới một bên rồi ngồi xuống, dùng thìa uống trước một hớp, sau đó hài lòng cười, quả nhiên mùi vị rất ngon, "Chừng mấy ngày nay không được uống canh dì Đường nấu rồi, thật đúng là khiến người ta nhớ mong."
"Em uống rồi." Đường Hiểu Huyên cũng không tính ở lại lâu, định xoay người rời đi, "Hôm nay em thấy hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi, ngày mai anh trả bình thuỷ cho em cũng được."
"Làm gì mà vội vậy? Ngồi đây nói chuyện phiếm với anh một lát." Thiện Dục Dương không biết sao mình lại như vậy, nhưng khi nghe thấy câu nói kia anh theo bản năng thốt ra một câu.
"Nhưng. . . . . ."
"Thật sự rất mệt à? Có phải muốn về nhà xem mấy chương trình giải trí vớ vẩn không? Ngồi xuống."
Thiện Dục Dương nhìn cô, ra lệnh giống như thường ngày. Chỉ mới như vậy thôi, Đường Hiểu Huyên cũng biết mình không thể làm trái ý anh, đành phải an phận ở lại, tiếp tục dày vò nội tâm đau khổ.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều giống như trước kia, chỉ có Đường Hiểu Huyên biết trong lòng cô đã thay đổi những gì. Côd\đ\l\q\đ nhìn Thiện Dục Dương nhàn hạ như ngày thường lại không tự chủ được mà nhớ tới đêm hôm ấy. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị ép tới điên, nhưng vậy thì sao? Cô không bỏ được Thiện Dục Dương, chỉ có thể chấp nhận cảm giác của chính mình.
Nghĩ tới đây Đường Hiểu Huyên hết sức cố gắng bắt chước mình của trước kia, ngồi đối diện với anh, "Anh Dục Dương rất thích uống canh nhỉ."
"Ừ."
"Anh thích uống canh thì em có thể học nấu, mùi vị cũng sẽ ngon giống như mẹ em nấu vậy."
"Em hả?" Thiện Dục Dương nhướn đuôi lông mày lên, cười hết sức hoài nghi, "Em mà có thể nấu được món canh như vậy à, anh không tin."
"Em sẽ học, chỉ cần anh muốn uống. . . . . ." Đường Hiểu Huyên bật thốt ra lời nói chôn dấu tận đáy lòng, nói xong cô liền thấy xấu hổ, đành phải đưa ra lời giải thích thừa: "Ý em muốn nói, em học nấu canh giỏi thì có thể tự nấu cho mình ăn, như vậy sẽ rất tiện."
Lời giải thích của cô vốn có trăm ngàn chỗ hở, nhưng may mắn là tất cả sự chú ý của Thiện Dục Dương đều dùng để thưởng thức canh nên không truy cứu mà cười nói, "Em có muốn uống chung không?" Anh không kiêng kỵ gì, múc một muỗng đưa tới trước