
Tác giả: Lâm Phi
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134652
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.
ra một cụ cười ngọt ngào nhất, hy vọng anh bớt giận, thuận tiện trì hoãn thời gian để cho cô tìm một lý do thích hợp.
Anh đứng dậy sải bước tới bên cô rồi ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô. “anh muốn trước hết nghe chuyện tạm thời nghỉ học.”
“Em. . .em cùng cậu nói em muốn tới Newyork tìm kiếm mơ ước, chờ sau khi tới Newyork xác định phương hướng cuộc đời, mới tính để cho ba mẹ biết, còn có. . .anh”. Khi anh đe dọa bằng ánh mắt giết người, cô ngập ngừng đáp, âm lượng ngày càng nhỏ, “em nhờ cậu nhất định phải ủng hộ em. . .thay em che chở.”
“Em dùng mấy câu chuyện hoang đường này lợi dụng cậu thay em tạo giấy tờ giả, phối hợp với em diễn trò lừa gạt gửi thông báo về nhà trường?”
“Trên cơ bản thì là như vậy, nhưng nói lợi dụng thì thật là khó nghe, em. . .” Thấy anh chợt đứng lên từ trên cao nhìn xuống cô chăm chú, Thượng Quan Phiên Phiên sợ tới mức ngậm miệng lại, lúc đầu tưởng rằng anh muốn châm chọc lý do ngụy biện của mình, không nghĩ tới anh lại đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô.
Cô bất an nuốt nước miếng một cái, không hiểu suy nghĩ của anh, đưa mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy làm tim cô đập rộn lên, khiến cô miệng đắng lưỡi khô.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc em chịu ủy khuất gì?”
Chân mày anh vẫn rối rắm ngưng trọng như cũ, nhưng giọng nói lại trở nên hòa hoãn, trong lúc nhất thời Thượng Quan Phiên Phiên không biết phải làm sao ngu ngơ tại chỗ.
Thượng Quan Thác Dương lúng túng thanh lọc cổ họng, vẻ mặt như không được tự nhiên, miệng anh không có thói quen đùa giỡn lung tung, tựa hồ không quen nói những lời nhỏ nhẹ như vậy với cô.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn cô có dáng vẻ mềm mại như barbie, nhưng trừ trường hợp gặp ác mộng, cô đều không mang dáng vẻ một cô gái cần người ta quá quan tâm.
IQ của cô cao, EQ cũng không thấp, lần này một chữ cũng không để lại liền tạm nghỉ học đi ra nước ngoài, còn nóng lòng đem mình bán ra bên ngoài như xem mắt loạn cả lên, anh vốn tưởng rằng tình cảm của cô là phương diện vừa mới được thông suốt, không nghĩ tới ngay cả thời kì phản nghịch của cô cũng bị dắt mũi, khác hoàn toàn với các hành vi trước đây, thật là dọa đến anh.
“Em cũng biết anh khong phải là người anh trai biết dỗ dành em gái, anh không muốn hô to gọi nhỏ với em, anh rất giận em xảy ra chuyện cũng không tìm anh thương lượng, một mình buồn bực đầu óc mù mịt tự xử lý, anh không đáng để em tin cậy đến thế sao?”
Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên phiếm sương mù, cô không ngờ mọi chuyện lại như vậy, vành mắt không khỏi ửng hồng, “Thật xin lỗi. . .thật xin lỗi! Là em không hiểu chuyện!”
Anh thở dài, lấy tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lấy tay thay cô lau đi những giọt nước mắt trong suốt nối tiếp nhau lăn dài xuống kia, “Có phải ai bắt nạt em không? Nói với anh, anh nhất định giúp em báo thù!”
“Không có không ai bắt nạt em, là vấn đề của riêng em.” Cô thút than thút thít, bộ dáng hoa lê đái vũ.
Thượng Quan Thác Dương nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu, sau đó mới tiếp tục mở miệng: “Em không thích Vanessa đúng không?” đó là người phụ nữ mới qua lại với anh không lâu.
Cô ngẩn người, nhất thời tức cười, anh. . .làm sao anh lại biết?
Từ ánh mắt cô anh liền thấy được đáp án, “Anh cảm giác từ sau hôm anh giới thiệu bạn gái với em, em liền thay đổi là lạ, mấy lần nhắc tới cô ấy, phản ứng rất lạnh lùng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, thừa dịp anh đi Hongkong len lén nghỉ học đi ra nước ngoài, càng chứng minh suy đoán của anh.”
Chẳng lẽ anh biết rồi hả? Thượng Quan Phiên Phiên không dám trả lời câu nào, trong nháy mắt trái tim tưởng chừng như ngừng đập.
“Em chán ghét bạn gái anh, lại không có ý phê bình, mới dùng cách này để kháng nghị kịch liệt?” anh cười vò mái tóc cô. “Em đúng là đồ ngốc! Nếu anh sớm biết em không thích cô ấy, anh đã sớm bớt lui tới với cô ấy rồi.”
Cô nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, tâm ý mình không có bị nhìn ra, “Anh không phải rất thích co ấy sao?”
“Không sai, nhưng cũng chưa đến mức ý loạn tình mê, anh tuyệt đối quan tâm em nhiều hơn cô ấy vạn lần.” anh không có hứng thú truy cứu nguyên nhân phụ nữ làm sao lại nhìn nhau không thuận mắt, nhưng anh tin tưởng Phiên Phiên sẽ không tùy tiện ghét bỏ người khác, nếu muốn anh lập tức lựa chọn, anh nhất định sẽ đứng về phía cô.
Nước mắt Thượng Quan Phiên Phiên lại càng rơi nhiều hơn, không biết là do quá cảm động hay là do hối tiếc trước đây cô đã không hiểu rõ lòng anh, liền thương tâm bay tới Newyork, lăng trì lòng mình đến muốn nổi điên.
Cô chỉ rơi nước mắt mà không nói một lời nào, Thượng Quan Thác Dương quét mắt nhìn bốn phía, muốn tìm giấy giúp cô lau nước mắt, cô lại nhào vào ngực anh, đem tất cả nước mắt nước mũi bôi sạch lên quần áo anh, chiếc áo sơ mi giá trị xa xỉ laajp tức trở nên thê thảm không nỡ nhìn.
“Thượng Quan Phiên Phiên, anh thông cảm tâm trạng em không tốt, trước để cho em tựa vào, nhưng đừng quên em thiếu anh một bộ quần áo, em cũng đã biết nhã hiệu quen thuộc và seize của anh đi! Anh. . .”
“Anh