
Tác giả: Hàn Dạ Sơ Tuyết
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 134945
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/945 lượt.
ầm thấp, đại khái là âm lượng được đè thấp, thế nhưng Chu Lăng vẫn nghe được có sự ôn nhu.
Cô không có phát giác khóe miệng chính mình gợi lên, tay trái cầm điện thoại, tay phải dùng chuột mở ra mục soạn thảo, cũng bất giác đè thấp thanh âm:
Cặp lồng cơm: Tin tức gì?
Thiên thượng lam nguyệt : bạn muốn kết hôn?
Băng: …Còn đang do dự.
Băng: bạn làm sao mà biết?
Cặp lồng cơm: …Lần trước bạn không phải đã nói rồi sao, bạn nói bạn đi gặp mặt với một quân nhân.
Băng: Không phải là quân nhân, là sĩ quan! Cán bộ! Tham gia quân ngũ mới nhiều a, mình có tướng đảm đương đệ đệ sao?
Thiên thượng lam nguyệt: Phốc, đệ đệ cũng không sao, có thể TJ, có thể TX. (TJ~Tai-jian: Thái giám, TX~Tiao-xi: Đùa giỡn) (*khụ*)
Băng: Biến!
Băng: Anh ta cầu hôn mình, mình còn do dự.
Cặp lồng cơm: Trời ạ, hành động thật nhanh.
Thiên thượng lam nguyệt: Quả nhiên không hổ danh là quân nhân a, hành động thật là nhanh chóng.
Màu sắc rực rỡ: Anh ta đây là đang yêu đương hay là đánh giặc a?
Băng: Cho nên mình do dự a, con người anh ta tốt, nhưng là quá nhanh… Cũng may anh ta phải trở lại đơn vị, vẫn còn thời gian để mình suy nghĩ.
Caro vàng xanh: Gả quân nhân không tốt, đừng nói đến chủ nghĩa đại nam tử, còn nhiều năm không ở nhà, như thế nào có thể chịu đựng a.
Băng: Mình đây còn được tự do. Kết hôn xong còn có thể giống như hiện tại, tự do tự tại, thật tốt a.
Caro vàng xanh: Hãy suy nghĩ đi, cha mẹ anh ta bạn phải chăm sóc, tương lai còn phải sinh con đi?
Băng: Cái này mình cũng không biết, bất quá xem ý tứ của hắn thì hình như cha mẹ không cần mình chiếu cố. Nếu có con mình sẽ đi theo quân đội, tuy rằng mình chưa có hỏi anh ta, nhưng mình thấy anh là thiếu tá, ít nhất cũng được cấp phó doanh, hẳn là có thể đi tuỳ quân.
Cặp lồng cơm: bạn hiểu rõ là tốt rồi, nhưng mà mình thấy bạn đã chuẩn bị tốt a, thế còn do dự cái gì?
Băng: Chủ yếu là tư tưởng không vượt qua được, chúng mình như thế nào cũng coi như xa lạ a, mình không muốn cùng một người mới quen không đến mười ngày cùng nhau lên giường, trong lòng đang rất khó xử.
Caro vàng xanh: Ha ha, mình nói cho bạn biết, tính mấy quân nhân này dục cường đại, thân thể nhỏ bé này của bạn cần phải chịu đựng a, nếu như bị giết chết ở trên giường thì thực khó nghe. (*lau lau máu mũi*)
Băng: Biến, cái tên WS nhà ngươi. (WS~wei-suo: Đáng khinh)
Cặp lồng cơm: Dù sao bạn cũng không trông đợi vào tình yêu, hiện tại rất vất vả mới gặp được một người có thể coi như là có cảm giác, vậy thì kết hôn đi, dù gì sớm muộn cũng phải kết hôn, cũng đỡ phải mỗi ngày bị mẹ bạn bức.
Băng: Nhưng mà mình lo lắng…
Caro vàng xanh: Là quân dã chiến hay là làm ở cơ quan a?
Băng: Mình không có hỏi, bất quá nhìn anh ta da trắng như bánh bao với lịch sự như vậy, chắc là làm ở cơ quan đi.
Băng: Nhiệm vụ hôm nay còn chưa có hoàn thành đâu, ai sẽ chiến đấu với bài văn?
Thiên thượng lam nguyệt : mình, 1:45 đến 2:45?
Băng: Đươc.
Màu sắc rực rỡ: Mình cũng làm.
Thiên thượng lam nguyệt: Cùng nhau làm. 】
Điện thoại vang lên, Chu Lăng nhìn thoáng qua đồng hồ, mới 2:20, cô thở dài, nhận điện thoại: “Mẹ.”
“Tiểu Lăng a, chuyện cá nhân có tiến triển gì không ? Con cũng hai mươi tám tuổi rồi, gần như giống đồ ăn ở chợ đến nơi rồi, cũng đã gần đến buổi chiều, cứ tiếp tục thế này mẹ sẽ không thể bán con ra bên ngoài nha.”
Chu Lăng nhìn cấu tứ tiểu thuyết trên màn hình, một bên kiên nhẫn đáp: “Vâng, đã biết.”
“Con đừng chỉ lo đối phó, rồi chỉ lo làm việc. Mẹ đã sớm nói qua, năm nay nhất định phải kết hôn, ít nhất thì qua năm mới phải dẫn bạn trai về nhà.” (*hắc hắc* ko lâu nữa chị sẽ dẫn về cho bác cậu rể khiến bao sắc nữ thèm thuồng)
Chu Lăng xem thường liếc mắt, cho dù cô đồng ý kết hôn với Ngô Ngôn, chỉ sợ năm nay rồi qua năm mới cũng không có cách nào dẫn anh về nhà, nghỉ phép của anh đều dùng hết cả rồi.
Nhưng những lời này cô không thể nói, bằng không lão mẹ khẳng định sẽ trói cô lập tức gả đi.
Cô mất kiên nhẫn nói:
“Rốt cuộc con có thể kéo đại một người ở ngoài đường trở về không?”
“Dù sao con cũng phải nắm chặt chút…”
Cuộc điện thoại ngày Ngô Ngôn lên xe gọi cũng có thể coi như là lần cuối hai người trò chuyện, từ ngày đó về sau, Ngô Ngôn liền biến mất trong cuộc sống của Chu Lăng, điện thoại, tin nhắn, QQ, bưu kiện đều không có động tĩnh.
Chuyện này Chu Lăng có thể lý giải, cô đã xem nhiều tiểu thuyết dạng này, tuy rằng không được ghi chép, nhưng chuyện nay là hiển nhiên.
Thời điểm quân nhân làm nhiệm vụ phần lớn là phải giữ bí mật , chắc chắn cũng không được phép liên hệ với bên ngoài, cô liền dần dần đem chuyện về người này bỏ ra sau đầu.
mỗi ngày đánh máy, xem tiểu thuyết, nói chuyện phiếm… Mỗi ngày liền chậm rãi trôi qua như vậy, bình thản mà lại bình thường.
Ngẫu nhiên thời điểm nhớ tới Ngô Ngôn, cô liền ôm con thỏ lớn kia ngây ngốc một hồi, sau đó hạ quyết tâm chờ đợi Ngô Ngôn gọi điện thoại lại, nhất định phải nhớ kỹ hỏi danh hiệu cùng chức vị của anh ở bộ đội.
Cô thế nhưng đối vơí một người đã cầu h