
Viên Viên Bảo Bối Anh Xem Em Chạy Đi Đâu
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
ắc màu của nước ngoài.
Về đến nhà tắm rửa xong vẫn không ngủ được, liền gọi điện về, đơn giản là hỏi và trả lời, mẹ thì vẫn kiểu nói như cũ, dùng kiểu nói của người từng trải để khuyên, cô nghe được một lúc thì chán. Vừa ngắt điện thoại được một lúc, dì lại gọi điện tới, biết cô và Nhan Cảnh Thần cùng nhau ăn bữa cơm, ngữ khí của dì rất vui vẻ, trong điện thoại khen ngợi Nhan Cảnh Thần hiểu chuyện biết chăm sóc.
Diệp Cô Dung nghe là hiểu, dường như dì có ý tạo cơ hội cho hai người họ. Nhưng, nếu như bà biết Nhan Cảnh Thần trước mặt cô lại đi bar với một cô gái nóng bỏng khác, không biết bà sẽ cảm tưởng thế nào.
Cô ngủ đến nửa đêm thì giật mình tỉnh dậy, không thể ngủ lại được, trong phòng tối đen như mực, một cảm giác sợ hãi trào dâng. Cô bật đèn toàn bộ trong nhà lên, tường màu trắng, rèm cửa sổ màu vàng, bức tranh trừu tượng, tất cả đều rất rõ ràng, có thể tất cả đều khiến cô cảm thấy xa lạ và bất an.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cô bức thiết muốn về nhà, trở lại nơi quen thuộc.
Đưa mắt nhìn kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.
Vì vậy, cô rời giường thu dọn hành lý, lại sợ dì trách cứ, cô vội để lại cho dì vài dòng. Tất cả sau khi ổn thỏa, cô pha cho mình một tách cà phê, thấy danh thiếp của Nhan Cảnh Thần trên bàn, cô tự hỏi mình, rồi mở máy tính viết cho anh một lá thư.
Đợi đến khi trời sáng hẳn, cô xuống lầu đón xe ra thẳng sân bay.
Về đến nhà vẫn bị mẹ lo lắng quở trách: “Con cũng trưởng thành rồi, sao lại liều lĩnh như thế? Con cứ thế mà đi, dì con sẽ nghĩ như thế nào? Chí ít cũng phải đợi dì về rồi mới…”
Diệp Cô Dung vội trốn vào phòng, mẹ Diệp vẫn ở ngoài ồn ào: “Con làm như vậy là thái độ gì, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, làm việc phải đúng mực, không được…”
Ba Diệp bắt đầu khuyên bà: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Mẹ Diệp quát chồng: “Đều là do ông chiều nó, đợi tí nữa Triệu San gọi điện tới, ông đi mà nghe.”
Diệp ba cười trừ: “Được. Để tôi giải thích…”
Diệp Cô Dung ở trong phòng thở phào một hơi.
Cô đã lâu rồi không sống với người nhà, lúc này trở về ở thật sự là bất đắc dĩ, từ lúc vào nhà chưa từng được yên tĩnh, lỗ tai như căng ra rồi, cứ một lúc lại nghe oanh tạc.
Cô nằm trên giường một lúc lại đứng lên vào mạng tra tìm tư liệu, nếu có thể tìm được nơi thích hợp thì chuyển ra ngoài. Trong hòm thư nhận được thư của Nhan Cảnh Thần, thể hiện sự tức giận vì sự bỏ đi không từ biệt của cô, làm cô vô cùng áy náy mà hồi âm lại.
Đến buổi tối, còn chưa kịp ăn thì Nhiếp Dịch Phàm tìm tới cửa, muốn nói chuyện với cô.
Cô mặt vô cảm nói: “Nói chuyện gì?”
“Dung Dung, chúng ta sống chung cùng nhau tám năm rồi, anh không muốn mất em, anh rất quý trọng tình cảm của chúng ta…”
“Anh quý trọng ư?” Cô phá lên cười, “Quý trọng mà lên giường cùng người khác à?”
“Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, chúng ta sống bên nhau nhiều năm như vậy, em không thể vì thế mà phán anh tội tử hình.”
“Vậy hẳn tôi phải chuẩn bị áo mưa cho anh, nhắc anh chú ý an toàn chắc.”
“Dung Dung, em đừng như vậy được không?” Nhiếp Dịch Phàm vô cùng thất vọng.
“Vậy tôi nên làm gì hả?” Viền mắt cô ửng đỏ, ném cái gối lên người anh ta, “Anh dạy cho tôi xem, tôi nên làm gì hả?”
Nhiếp Dịch Phàm nhìn cô, không nói, ngồi xuống châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lát mới nói: “Anh đảm bảo sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Cô la lên: “Đảm bảo cái rắm.”
Nhiếp Dịch Phàm ngẩng lên nhìn cô: “Em thật sự muốn chia tay với anh?”
Diệp Cô Dung trầm tĩnh một chút, quay đầu không nhìn anh ta: “Đúng.”
Nhiếp Dịch Phàm đứng lên đi tới bên cô, khàn khàn nói: “Nhưng, anh thực sự không muốn xa em.”
Diệp Cô Dung ngay tức khắc chảy nước mắt.
Nhiếp Dịch Phàm dang tay ôm chặt lấy cô, cô giằng ra cố cắn vào cánh tay anh ta, nhưng anh ta chỉ nhíu mày chịu đau chứ không buông, đồng thời cứng rắn nói: “Đừng như vậy.”
Nước mắt của cô càng tuôn như mưa.
Diệp Cô Dung quyết định lần thứ hai cho Nhiếp Dịch Phàm một cơ hội, cũng tự cho mình một cơ hội. Nhưng, kết quả lại vô cùng khác biệt, như một cái gai được chôn trong cuộc sống, làm cho cả hai cùng đều cẩn trọng, sợ bị đâm phải, khách sáo lịch sự gần như là giả tạo, cố gắng mà chấp nhận, một thời gian sau, sự hứng thú đã thay đổi, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhiếp Dịch Phàm dần dần bắt đầu về muộn.
Bản thân Diệp Cô Dung cũng không muốn quay lại, hai người ở với nhau muốn thế nào cũng không được tự nhiên, sự nghi ngờ trong lòng cô vẫn không hề giảm đi. Có đôi khi Nhiếp Dịch Phàm quá mười hai giờ chưa về, cô lại không muốn suy đoán vớ vẩn. Có lúc cô nghĩ, sớm muộn gì cô cũng bị mình làm cho phát điên, trong lòng cô từ từ sản sinh ra một cảm giác như đang rơi xuống vực sâu cô độc.
Hai người về với nhau ba tháng, không hề xảy ra chuyện gì. Trải qua sự việc đó, Diệp Cô Dung thì đã có sẵn sự thất vọng, Nhiếp Dịch Phàm thì muốn gì cũng không dám biểu hiện ra, trong lòng đương nhiên không thấy thoải mái. Mỗi tối đi xã giao về tiện đường thường đưa Lý Giai một đoạn đường, Diệp Cô Dung đương nhiên biết, náo loạn với anh ta một hồi, động một