
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341187
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.
Dung không hề có đồ gì để ngủ lại, tắm rửa xong cô đành phải mặc áo sơmi trắng của anh, khó khăn lắm cũng chỉ đủ che cái mông, bản thân cô nhìn mình mà mặt đỏ bừng, lật qua lật lại trên giường xem hết tất cả các tiết mục cuối tuần trên truyền hình.
Nhan Cảnh Thần ăn cơm tối xong, vào trong phòng sách tiếp tục hăng hái chiến đấu với một đống tài liệu, ước chừng hơn hai tiếng đồng hồ. Cô nhân dịp TV đang quảng cáo, liền cao giọng gọi anh ba bốn câu, muốn anh nghỉ ngơi sớm, nhưng không hề có câu đáp nào, bởi vì giọng anh quá khàn, lại bị cô cấm nói năng, kể từ lúc đó, anh có lý do giả vờ câm điếc.
Hai người ăn xong bữa trưa, Diệp Cô Dung liền chuẩn bị về nhà, Nhan Cảnh Thần sống chết không cho, bắt cô ở lại thêm một đêm nữa, khiến cô dở khóc dở cười: “Ngày mai phải đi làm rồi, em còn phải về để thay quần áo…”
“Chỉ vậy thôi sao?” Giọng điệu anh vô cùng nhẹ nhõm.
“Em cũng không đủ dũng khí để mặc lại bộ quần áo để đi làm.”
“Tuy rằng anh không ngại để em mặc áo sơmi của anh, nhưng anh quyết không cho em mặc thế này mà đi ra ngoài, cho nên…” Anh đưa tay chỉ lên mạng, nói: “Em chỉ có thể đặt nguyên bộ trên mạng, để họ mang tới tận cửa.”
Diệp Cô Dung hơi nhíu mày: “Đó cũng là một cách, nhưng, trên người em không có tiền…”
Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên, ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng phản ứng: “Anh tặng được không?”
Diệp Cô Dung trầm tư, sau đó tới trước màn hình vi tính xem mạng lướt qua, chọn một bộ váy màu tím nhạt và bộ nội y màu trắng tại một shop trong thành phố, đối phương hẹn cùng ngày sẽ gửi tới.
Nhan Cảnh Thần thấy thế bỗng nhiên có cảm xúc nói: “Sau này anh có tặng em cái gì, để em trực tiếp đi chọn là được rồi.”
Diệp Cô Dung cười khẽ: “Vậy sao anh không trực tiếp đưa tiền mặt cho em luôn đi.” Lời vừa ra khỏi miệng lập tức ý thức được câu đùa này không chừng mực, nhìn lại Nhan Cảnh Thần, quả nhiên mặt biến sắc, anh buồn bã than thở: “Ý anh là, anh hầu như không cố ý tặng quà, lần đó…”
Diệp Cô Dung biết anh định nói gì, lập tức cầm tay anh, giải thích: “Là em nói đùa đó, cổ họng anh chưa khỏi, đừng nói nữa…” Thấy anh vẫn còn đang phiền muộn chau mày , liền bổ sung: “Vậy, sản phẩm đó còn không?”
Nhan Cảnh Thần nhướng mày không hiểu.
Diệp Cô Dung mặt đỏ ửng, nói khẽ: “Nếu như anh thích thế, em cũng muốn thử …”
Nhan Cảnh Thần cuối cùng bật cười lên, cúi xuống hôn lên môi cô một cái, nói: “Thật tiếc quá, anh ném đi rồi, em đã không thích, anh cũng thấy phiền, nên anh…”
“Đó không phải là lỗi của anh, không cần xin lỗi, phản ứng của em hơi quá…” Diệp Cô Dung xấu hổ. “Chúng ta đừng… nhắc tới chuyện này nữa được không?”
Nhan Cảnh Thần vẫn nhíu mày nhìn cô, bộ dạng định nói gì lại thôi.
Diệp Cô Dung không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề xấu hổ này nữa, liền ôm lấy cổ anh, hôn triền miên, giai nhân nhiệt tình chủ động như vậy, đương nhiên anh không thể cự tuyệt…
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cô Dung mặc quần áo mới chỉnh tề đi làm, bỗng nhiên nhớ Trương Ái Linh có một câu nói, cô ấy nói, yêu một người đến mức hỏi tiền tiêu vặt của người đó, là một loại khảo nghiệm nghiêm ngặt. Diệp Cô Dung đối với những câu này rất thừa nhận, từ trước đến nay cô chưa từng yên tâm thoải mái tiêu tiền của người khác, trừ phi người đó có quan hệ trên mức bình thường với cô. Còn có một câu khác cũng rất hay, em nguyện ý tiêu tiền của anh, chứng tỏ em đã coi anh là người một nhà.
Chẳng hiểu sao, phát hiện này lại khiến cô không vui, trái lại có chút hoảng hốt, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng cô luôn luôn có thể nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, thật sự là chết người mà.
Diệp Cô Dung hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần vào cuộc họp sáng thứ hai.
Hứa Trần miệng lưỡi lưu loát đưa ra một chuỗi vấn đề, cố ý vạch ra thái độ tản mát công việc của một bộ phận nhân viên trong thời gian qua, còn có hiện tượng đi muộn về sớm. Diệp Cô Dung làm việc với ông ta nhiều năm, hiểu tác phong làm việc của ông, lập tức ý thức được ông ta không hài lòng, tuy rằng không biết vì sao ông ta lại không hài lòng, nhưng rõ ràng, người khiến ông ta không hài lòng chính là mình.
Tuần trước cô hoàn toàn không để tâm gì tới mọi việc, lúc này mới ý thức được vấn đề, nghĩ thầm chẳng phải vấn đề cải tổ kia không phải đã giải quyết rồi sao.
Sau khi tan họp quay lại phòng làm việc, cô nhận được điện thoại của mẹ, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Tối nay về nhà ăn cơm.”
Diệp Cô Dung nhạy cảm thấy được ý đồ của mẹ không bình thường, vội hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
“Về nhà ăn cơm còn phải có chuyện gì à?”
Cô lập tức cười làm lành: “Không phải mấy hôm trước cả nhà mình vừa gặp nhau rồi đó thôi.”
“Mẹ hỏi con”. Bà Diệp không vòng vo nữa, “Có đúng là con đang có bạn trai mới phải không?”
“Sao lại thế được chứ…”
“Mẹ đã hỏi Nhiếp Dịch Phàm rồi, nó không hề sống cùng con.” Bà dừng lại một chút, dường như dành chút thời gian để cho Diệp Cô Dung trả lời thành thật, nhưng Diệp Cô Dung lại không biết phải nói như nào.
Bà Diệp thấy không có câu trả lời nào, ngữ khí lập tức dịu đi: “Dung Dung, nếu như con nghiêm túc có