Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341186

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1186 lượt.

bạn trai mới, có thời gian thì đưa về cho bố mẹ gặp mặt…”
“Mẹ, con đang làm việc.”
“Vậy cậu ta là người ở đâu? Tuổi bao nhiêu? Đi làm chưa?” Bà Diệp làm ngơ trước cớ của cô.
Diệp Cô Dung không hề chuẩn bị trước một loạt câu hỏi đó.
Bà Diệp tiếp tục ném bom: “Các con định lúc nào mới kết hôn?”
“Kết hôn?”
“Các con sống với nhau rồi, còn không dự định kết hôn?”
“…”
“Lẽ nào cậu ta chỉ chơi đùa với con thôi, căn bản không có ý định cưới con?”
Diệp Cô Dung thật sự hết biết nói, hoàn toàn không thể hiểu được cách suy đoán của mẹ, có vẻ như coi cô thật sự không thể gả đi được, cô còn chưa tới ba mươi tuổi mà. Đổi lại trước đây, kiểu con rể như Nhiếp Dịch Phàm chưa chắc bà đã hài lòng, còn hiện giờ, con gái bị người ta vứt bỏ, lại gần như quá lứa, đương nhiên sẽ không có tư cách chọn ba lấy bốn nữa, nên vừa mới biết có bạn trai mới thì chỉ ước nhanh nhanh gả cô đi.
Cô tức giận, liền quyết định nói dối để kích thích mẹ một chút, lập tức khẽ ho một tiếng, nói: “Thực ra, anh ấy đã cầu hôn con rồi, nhưng con vẫn còn lo lắng…”
“Vì sao? Điều kiện cậu ta quá kém…” Ngữ khí bà Diệp quả nhiên gấp gáp.
“Không ạ, điều kiện của anh ấy quá tốt, chỉ là điều kiện của con quá kém thôi, không xứng với người ta.”
“Tối nay con dẫn người ta tới nhà ăn cơm, để mẹ xem…” Thái độ bà Diệp ngờ vực.
“Nhà của chúng ta như vậy, con ngại dẫn họ đến.”
Bà Diệp cứng họng, nhất thời không nói gì, Diệp Cô Dung nhanh chóng nắm cơ hội, liền lấy lý do làm việc để thoát khỏi sự lải nhải của mẹ, cúp điện thoại, tiếp tục xử lý công việc hàng ngày.
Hơn ba giờ chiều, cô xuống lầu lấy tài liệu ở bộ phận tài vụ, khi quay về thì một cô gái gọi cô lại nói là cô có bưu kiện, rồi lấy hóa đơn ra xin cô ký tên. Diệp Cô Dung ký xong mới phát hiện ngày nhận từ thứ sáu tuần trước, liền hỏi: “Hả? Cái này đến thứ sáu tuần trước mà giờ mới đưa?”
Cô gái vừa cất hóa đơn vào ngăn kéo, vừa trả lời: “Đúng vậy, đến giờ tan tầm thì mới đưa tới, lúc đó chị đã về rồi, ngày hôm nay vội nên quên đưa cho chị sớm. A, tìm được rồi, là cái này.”
Diệp Cô Dung cầm lấy xem, đúng là chữ ký của Nhan Cảnh Thần, chữ tiếng Trung viết rất rõ ràng khuôn thước. Cô cầm bưu kiện trong tay, mỉm cười: thật là, vật gì mà không đưa thẳng cho cô, lại còn phải gửi qua đường bưu điện nữa chứ? A, đúng rồi, lúc đó họ đang chiến tranh lạnh, anh mang đồ tới xin lỗi, là cái gì nhỉ?
Cô bước nhanh vào phòng làm việc, đặt vội tập tài liệu xuống bàn làm việc, nhanh chóng mở gói bưu kiện ra, cô vừa nhìn thì lập tức ngây người.
Yên lặng một lát, cuối cùng cẩn thận mở chiếc hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong là một chiếc nhẫn. Chỉ không ngờ chính là, chiếc nhẫn này quá mức tinh xảo đắt tiền, hạt kim cương lộng lẫy nổi trội, sáng lóa mắt, khiến cô như nghẹt thở.
Diệp Cô Dung đờ đẫn trong chốc lát, rồi nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống hít một hơi thật sâu, không thể tin đây là sự thật. Trời biết, câu đùa về nhẫn kim cương cô đã quên từ lâu rồi, không ngờ anh lại nhớ rõ như thế, còn tưởng là thật. Nếu như đây là điều anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ vui sướng, thì cô chỉ có bất ngờ, chứ không vui. Tuy vậy, sự bất ngờ lần này là do Nhan Cảnh Thần quá vội vàng tặng món quà quý giá như vậy, lại dường như không quan trọng, trong hai ngày cuối tuần vừa rồi, anh không hề đề cập với cô. Thái độ bình thản đó đủ để cô phát điên, cô thừa nhận mình là một người nghèo, lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được món quà có giá trị như vậy mà không biết phải làm sao.
Cô bình ổn lại tâm trạng một chút, cất chiếc nhẫn đi, lấy điện thoại di động gọi cho Nhan Cảnh Thần, kết quả thư ký lại nghe, nói rằng Tổng giám đốc đang họp, cô chỉ âm thầm lắc đầu: vẫn không dứt họp, cổ họng đã khỏe lại đâu.
Với tâm trạng nôn nóng cô cố gắng duy trì công việc cho đến hết giờ, cầm theo món quà giá trị về mà không dám đi tàu điện ngầm mà bắt taxi về nhà. Cô vừa mới bước vào nhà một lúc, Nhan Cảnh Thần gọi điện tới, giọng nói khàn khàn cười nói: “Ô-man nói em vừa gọi điện tới…”
“Em nhận được nhẫn rồi.”
“À, thích không?”
“Hừ, sao anh không nói cho em biết”
“Hôm đó anh định nói cho em rồi, nhưng em không cho anh nói…” Ngữ khí Nhan Cảnh Thần hết sức oan ức, ý đồ đẩy trách nhiệm, cô ngờ vực hỏi: “Lúc nào?”
“Thì lúc em hôn anh đó.”
Diệp Cô Dung cứng họng, im lặng một lúc thở dài nói: “Quá giá trị, em bị dọa sợ rồi, em không dám nhận…”
Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: “Anh nhớ em đã từng nói chỉ có kim cương mới làm em động tâm…khụ khụ…” Có thể nói hơi nhanh, anh bỗng nhiên ho kịch liệt.
Diệp Cô Dung thấy vậy, không đành lòng, vội nói: “Em gửi tin cho anh nhé.”
Rồi cô cúp điện thoại, gửi tin nhắn bảo anh tối về nhà ăn cơm, nhưng anh lại nói buổi tối đi ăn cơm khách rồi. Cô còn nói, thật sự không thể nhận món quà quý giá đó được. Lần này thì Nhan Cảnh Thần không hồi âm lại.
Cho đến khi cô ra ngoài mua thức ăn về nhà rồi, vẫn không nhận được hồi âm của anh.
Cô không biết tóm lại là anh đang nghĩ gì? Nếu như là cầu hôn, vậy thì thái độ của anh thật quá tùy tiệ


Old school Swatch Watches