
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341226
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1226 lượt.
đã qua sử dụng hoặc hàng nhập lậu từ Trung Quốc. Hai thứ thiết yếu như thế mà sắm loại rẻ tiền thì dễ chuốc bực mình. Nghĩ vậy nên mấy hôm nay nàng vẫn ăn uống thất thường chờ để dành tiền. Nếu không mua đồ ăn sẵn dưới chợ thì cũng nấu tạm mấy thứ ăn liền cho xong bữa. Hôm qua, Thanh đến nhìn thấy nàng gặm bánh mì và tỏ ra không bằng lòng. Hôm nay, chàng cũng có mặt trong phần đầu lễ bàn giao phần mềm, bận rộn với đám máy móc màn hình trình diễn nhưng vẫn kịp gửi cho nàng một tin nhắn nhắc nàng ăn uống đúng giờ. Thật dễ chịu khi đón nhận sự lo toan dịu dàng của chàng trong một ngày làm việc mà thời tiết không thuận lợi thế này…
Điện thoại báo có tin nhắn, nhưng không phải của Thanh mà là của Thìn. Lại những lời khủng bố hăm doạ. Hai hôm nay nàng phát chán vì phải nghe điện, nhận tin nhắn từ hắn ta. Những lời đe doạ tạt axit, đốt nhà, phá công việc… Trước đây, Vân đã trải qua đủ thứ chuyện chẳng tốt đẹp gì, nàng thấy những phản ứng này của hắn vừa thô lỗ vừa ngớ ngẩn, chúng khiến sự khinh bỉ của nàng đối với Thìn càng lúc càng tăng lên.
Cất điện thoại, nàng nhìn về phía đám quan khách vẫn đang lúng túng. Một số đã loay hoay ra về từ nãy, một số khác vẫn còn ngồi lại nhìn chiếc cầu bằng những viên gạch xếp vội bắc qua khoảng sân ngập nước với vẻ e dè trầm lặng. Bỏ mặc những kẻ rón rén ấy, Vân che túi xách lên đầu, bước nhanh về phía chỗ để xe. Mưa có vẻ ngơn ngớt nhưng không ai dám chắc trời sẽ tạnh hẳn hay có một cơn mưa nữa dữ dội hơn. Nhìn xuống chiếc áo cộc tay kẻ carô xanh như để chắc rằng nó sẽ không trở nên trong suốt vì ngấm nước, nàng phóng chiếc 82 ra cổng.
Con đường dẫn vào trại gà có một bên là ruộng một bên là mương nên dù hơi trơn nhưng không đến nỗi lầy lội. Chỉ đến khi vào gần nội thành thì một cảnh tượng quen thuộc mới đập vào mắt nàng. Ngã tư mênh mông nước, những chiếc xe chết máy dựng la liệt trên vỉa hè làm mồi cho những kẻ lau bugi với giá cắt cổ. Ngán ngẩm vòng đường khác và thấy tình hình “em ơi Hà… lội phố” cũng chẳng khác gì, Vân đành phải dừng lại dưới một mái hiên chờ những công nhân thoát nước đi mở nắp cống. Mưa lại bắt đầu nặng hạt.
Co người nép vào mái hiên, Vân chăm chú ngắm những chiếc lá dập dềnh trên những vũng nước lớn trước mặt. Mãi đến khi nghe tiếng nổ lạch phạch của chiếc Acma quen thuộc, nàng mới ngẩng lên. Thanh chui khỏi chiếc áo mưa lụng thụng, chìa ra cho nàng một cái áo mưa giấy mới tinh.
- Anh mua à?
- Ừ. Em mặc vào đi.
Vân mỉm cười lắc đầu. Chàng lo lắng cho nàng cứ như một bảo mẫu đáng yêu vậy.
- Em gọi về văn phòng báo là sẽ làm bù tối nay rồi. Đường phía trước ngập ghê lắm. Cả đường vòng cũng ngập sâu.
Thanh ngó theo phía tay nàng chỉ, thấy mấy công nhân thoát nước mặc đồng phục vàng vẫn đang hì hục dùng quốc chim đi mở từng nắp ga cống, trời vẫn mưa rào rào. Chàng mở chiếc áo mưa, giọng quả quyết:
- Em mặc vào, rồi đi theo anh.
Hoá ra ở gần khu này lại có một cơ sở phụ của trường đại học dân lập. Thanh dắt chiếc 82 của nàng vào nhà gửi với vẻ quen thuộc.
- Hồi xưa anh học ở đây à? – Vân hỏi khi chàng bước ra.
- Không, đây là cơ quan cũ của bố anh. Họ cho trường đại học thuê trụ sở.
Vân biết ông Túc bố chàng làm ở một viện nghiên cứu nghèo nàn, nàng lhông thắc mắc mà chỉ gật đầu. Ngồi sau chiếc Acma, vòng tay ôm eo Thanh, nàng chui vào sau lưng áo mưa của chàng và giao hẹn:
- Khi nào thấy em ra hiệu là anh phải dừng xe nhé.
- Sao thế?
- Em bị say khi đi xe máy trùm áo mưa kín. Có thể sẽ nôn đấy!
- Ừ, anh sẽ dừng.
Áp mặt vào lưng Thanh, Vân he hé áo mưa nhìn ra hàng cây bằng lăng bên đường. Màn mưa xối xả làm những đoá hoa tím như bợt ra thành một màu hồng nhàn nhạt. Giọng Thanh vẫn dịu dàng:
- Em chui vào đi, ướt hết bây giờ.
- Nhưng em sợ say, em muốn nhìn đường cho đỡ chóng mặt.
- Mai anh sẽ mua áo mưa hai đầu. Mặc áo đấy thì không chóng mặt đâu.
- Phải gọi là áo mưa tình nhân hoặc ít nhất cũng là áo mưa đôi chứ.
- Ừ.
Nàng mỉm cười vì vẻ chịu thua vô điều kiện của chàng, chợt thấy cảnh vật đẫm nước xung quanh bừng sáng như giữa một ngày nắng đẹp.
- Sắp đi qua chỗ ngập, em co chân lên nhé – Thanh nhắc nhở và đi hơi chậm lại.
Vân lật hẳn áo mưa ra, một tay vẫn bám vào vai chàng, một tay cầm đôi sandal, nàng co chân và cất tiếng cười giòn tan khi chiếc Acma sặc sỡ tăng tốc rẽ nước chạy phăng phăng trước ánh mắt ghen tị của đám chủ xe chết máy đang hì hục dắt bộ. Nụ cười của nàng chợt tắt khi thấy một chiếc Pajero lao vụt qua làm dềnh những đợt sóng nước bẩn. Đó là xe của Thìn.
Vân tắt chương trình đồ hoạ. Chiếc máy tính có vẻ như cũng quá tải nên chạy chậm hẳn. Từng cửa sổ đóng lại ì ạch. Đồng hồ ở góc màn hình ghi dòng chữ 9:18 PM. Đã khá muộn rồi. Công việc dồn lại của buổi sáng thế là hoàn thành, mai nàng có thể thảnh thơi đôi chút. Bỏ mấy thứ đồ lặt vặt trở lại ngăn kéo và khoác túi xách trên vai, Vân tắt đèn đóng cửa ra về.
Hầm để xe của công ty vẫn còn lác đác độ hơn chục chiếc, nghĩa là còn khá nhiều