Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341112

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1112 lượt.

ngồi lên xe đạp.
- Thái Vân






Không để ý tới lời xin lỗi của cô gái chạy bàn, Thanh lao ra ngoài. Mưa vẫn rơi và phố vắng tanh. Khi nãy, qua khuôn ngắm hẹp, chàng thấy một hình ảnh quen thuộc. Gương mặt nghiêng nghiêng khuất sau chiếc nón nhưng dáng ngồi và vóc người thì giống Thái Vân y hệt. Chàng nhìn quanh quất. Chàng dụi mắt, đôi mắt nhoè vì nước mưa hay nước mắt, chính chàng cũng chẳng rõ nữa. Người đàn bà với chiếc áo mưa xanh đã biến mất. Như là một ảo ảnh.
- Anh Thanh!
Tiếng nói vui vẻ cất lên từ phía sau. Một cô gái trẻ giương chiếc ô màu bạc chạy tới chỗ chàng, giọng Sài Gòn ngọt ngào:
- Thì ra anh đứng chỗ này, đi tìm anh muốn chết.
- Sao Uyên lại ở đây?
Uyên cảm thấy cái lạnh của nước mưa ngấm vào người làm cô tê tái. Vội bưng tách cà phê nóng lên nhấp một ngụm rồi nhăn mặt vì nóng và đắng, cô hỏi tiếp:
- Chắc chị ấy đẹp lắm anh há?
Thanh mỉm cười, chàng khuấy chiếc thìa vào tách cà phê nguội ngắt của mình rồi nhìn ra cửa quán. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn. Chàng rút chiếc ví da đã sờn cũ ra lật tấm ảnh chụp Vân ở bãi đá cổ Sapa đưa cho Uyên.
- Hình này là anh chụp? – Uyên hỏi và nhanh chóng nhận được cái gật đầu xác nhận. Cô cảm thấy hơi thất vọng, người con gái trong ảnh không xinh, chỉ có vẻ dễ nhìn điển hình Á Đông, thân hình đã bị bộ quần áo mùa đông dày cộp đã che mất ít nhiều, chỉ còn nét dong dỏng cân đối thường thường. Nhưng thần thái của gương mặt thì quả là rất đặc biệt. Thanh đã chớp đúng lúc những nét sắc sảo trộn lẫn với vẻ hờn dỗi hay tức tối làm cho gương mặt trang điểm khá kỹ kia trở nên tự nhiên mà vẫn rất bắt mắt.
- Bức này anh chụp ở Sapa. Thái Vân là người Sapa. Anh và Vân bắt đầu yêu nhau cũng ở Sapa.
- Hèn chi năm nào anh cũng đi Sapa hai lần.
- Anh Tường kể với em à?
Uyên không trả lời. Cô không muốn cho Thanh biết rằng chàng là người đàn ông được quan tâm nhất công ty và rằng hành tung của chàng luôn được hàng tá các bà các cô khắp các phòng ban theo dõi. Cô hỏi tiếp:
- Giờ chị Vân ở đâu anh?
Thanh im lặng, quả thật chàng cũng không biết. Nàng đã đi ngang qua đời chàng mang theo tột cùng hạnh phúc. Và giờ đây với niềm ân hận rằng mình đã vô tình làm nàng tuyệt vọng, với nỗi băn khoăn không bao giờ có lời lý giải rằng nàng đã nằm lại một góc bãi sông nào đó hay tan vào bọt nước trôi ra biển, chàng lại tột cùng đau đớn. Và hình ảnh quen thuộc thoáng qua khuôn ngắm vừa nãy là thật hay ảo ảnh, chàng cũng không thể xác định được… Uyên nhắc lại câu hỏi, cô có thói quen của một người giám thị kiên nhẫn luôn chờ đợi câu trả lời đến cùng.
- Anh không biết, thật sự anh rất muốn biết nhưng… - Thanh chầm chậm dõi mắt theo những vòng xoáy trong ly cà phê rồi đưa tay lên vuốt mặt - Anh đã vô tình làm Vân bị tổn thương trong lúc Vân cần anh nhất. Em biết phim The Piano không?
- The Pianist hay Piano Teacher chứ!
- Không, The Piano, phim từ đầu thập kỷ 90.
- Vậy thì em không biết. Thời đó em chỉ biết học thôi à. Phim ra sao anh?
- Có một thiếu phụ tên là Ada đi lấy chồng ở tân thế giới. Ada bị câm, chỉ nói qua tiếng đàn piano nhưng không ai hiểu kể cả người chồng. Rồi cũng có một người hiểu được Ada, anh ta cho Ada tình yêu bên chiếc đàn. Chồng Ada phát hiện ra và chặt đi một ngón tay của cô. Và Ada đã buộc mình vào chiếc piano lao xuống biển.
- Phim gì mà buồn quá!
- Vân cũng chọn cách giống Ada.
- Trời ơi! Chị ấy cũng học piano hả?
Thanh lắc đầu. Chàng biết lý giải cho cô gái phương Nam ra sao đây, khi mà cô chẳng hiểu chút gì về những ẩn ý trong các câu nói. Chàng im lặng một lúc để Uyên tự luận ra. Khi nhìn thấy nét mặt hơi kinh hãi của cô, chàng mệt mỏi đứng dậy. Đã gần trưa, mưa vẫn chưa tạnh.
* * *
Thanh nghỉ lại Hội An chứ không quay về Đà Nẵng ngay trong buổi chiều như dự định lúc đầu. Mưa không ngớt suốt ngày và tâm trạng chàng lúc này quả thật rất bất ổn nên con đường hơn 30 cây số quay về thành phố dường như cũng là quá dài. Uyên đòi ở lại cùng và chàng không có lý do gì để từ chối. Thị xã này cùng với cái không khí lặng lờ bình yên như thiên đường của nó quả thật có một sức níu kéo lạ kỳ.
Trời sập tối rất nhanh, hôm nay là ngày thường nhưng những chiếc đèn lồng vẫn được thắp lên, cùng với những bóng đèn con yếu ớt phủ lên khu phố cổ một thứ ánh sáng ấm áp nhưng quá đỗi thê lương. Thanh từ chối lời mời ăn tối ở nhà hàng Vĩnh Hưng của cô gái Sài Gòn, xách máy ảnh rời khách sạn một mình. Chàng đi men theo vỉa hè chật hẹp, những hiên nhà thấp chống cột gỗ sơn đen có treo đèn lồng nối tiếp nhau làm cho chàng mất phương hướng. Nhưng phương hướng cũng có ý nghĩa gì đâu khi khu phố quá nhỏ bé và người ta sẽ quay lại chỗ ban đầu chỉ sau chốc lát.
Trời mưa và hàng hoá không bày la liệt bên ngoài, khách du lịch đi lác đác, không mấy ai có hứng thú mua sắm trong thời tiết mưa rét thế này. Một đôi cửa hàng đã bắt đầu dọn dẹp vì vắng khách, những tấm gỗ ghép cũng sơn đen được xếp chồng ngang tạo thành một bức tường, một cánh cửa lớn, k