Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341108

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1108 lượt.

ín đáo và cũ kỹ. Chúng làm chàng nhớ lại những cửa hàng hiếm hoi còn sót lại ở Hà Nội. Cũng những tấm gỗ dài ghép lại như thế này nhưng theo chiều dọc, tuổi thơ của chàng gắn bó với hình ảnh xưa cũ đó.
Mở khoá áo khoác và cởi bớt khuy cổ áo sơ mi vì cảm giác hơi nóng, chàng dừng trước một gallery. Gallery không có gì đặc biệt, mấy bức tranh sơn mài, khắc gỗ, khắc bạc khá bắt mắt vì được bố trí đèn hợp lý, chiếc Vespa Sprint màu bạc dựng ngoài hiên như một điểm nhấn hay hay thu hút khách. Một đôi nam nữ có vẻ là người vùng Địa Trung Hải đang chăm chú xem và bình luận một bức sơn mài khổ lớn.
Thanh cúi xuống xem chiếc Sprint, nói đúng hơn là một chiếc Sprint lên đời từ Standard vì số khung là VBB. Hội An có khá nhiều Vespa, phần lớn đều là xe nguyên bản và ít được tân trang, người ta cứ dựng những chiếc xe cũ kỹ tróc lở ở vỉa hè, có chiếc còn cắm nguyên chìa khoá, chẳng ai lấy. Riêng chiếc Sprint này thì quả thật là một sự trêu ngươi cho những người ưa xe cổ. Số máy khác xa số khung cho thấy đây là một chiếc xe đầu Ngô mình Sở hoàn hảo, khung mục nên đắp quá nhiều ma-tít, cần đạp khởi động chính hiệu Piaggio sạch bong, ống pô inox sáng loáng nhưng lại bị bịt bằng một mớ giấy báo, đúng là chiếc xe cũng chỉ có tác dụng làm cảnh cho gallery chứ chẳng ai dám leo lên đi bao giờ. Thật phí công làm lại!
Đôi nam nữ nước ngoài thôi xem tranh quay lại. Thấy Thanh loay hoay xem chiếc xe, họ mỉm cười và vui vẻ bắt chuyện. Anh chồng vỗ vỗ vào ngực nói:
- Italia… mi homeland… Vespa homeland. You… amor… love… Vespa. You… Japan… Nippon… China?
Thanh mỉm cười, họ tưởng chàng là người Nhật hay người Trung Quốc không biết ngoại ngữ nên nói nhát một nghe thật buồn cười. Chàng lắc đầu, nói bằng tiếng Anh:
- Không, tôi là người Việt Nam. Tôi thích Vespa nhưng không thích chiếc này. Nó đã bị “xào” lại quá tệ. Anh chị là người Ý?
Đúng như chàng đoán lúc đầu, đó là một đôi vợ chồng người Ý đi nghỉ trăng mật. Họ đi theo một lịch trình khá lạ, chỉ thăm Hong Kong trong vòng ba ngày rồi bay sang Việt Nam lang thang nửa tháng. Cả hai đều bày tỏ sự ngạc nhiên vì người Việt Nam chịu giao tiếp bằng tiếng Anh mà hầu hết lại nói khá dễ nghe. Anh chồng thì hớn hở vì biết rằng Việt Nam cũng có câu lạc bộ những người chơi xe Vespa cổ, còn chị vợ nhiệt tình nói:
- Chúng tôi ở đây đã ba ngày rồi. Có một gallery rất tốt ở cách đây một dãy phố. Họ bán tranh tự vẽ, có cả tranh về Vespa.
- Tất nhiên không phải tranh vẽ những loại Vespa kinh khủng thế này – anh chồng nháy mắt liếc xuống chiếc Sprint “giả cầy” đế thêm – Và nếu anh quan tâm đến nhiếp ảnh như tôi đang nghĩ thì chủ của nó sẽ là một người tiếp chuyện tốt đấy. Cô ta có giọng nói sexy kinh khủng.
Theo lời chỉ của đôi vợ chồng người Ý, Thanh đi qua chùa Cầu sang phố Nguyễn Thị Minh Khai. Sáng nay chàng đã thăm phố này nhưng một loạt gallery bày bán những bức tranh na ná nhau khiến chàng không chú ý lắm. Cái gallery chàng đang tìm nằm bên cạnh một ngôi nhà có dàn hoa, hoa màu hồng từ đậm đến nhạt, xoè cánh như hoa bướm nhưng lại kết thành chùm, chẳng rõ tên. Gallery ở trong một ngôi nhà cổ, lớp sơn trên cột gỗ đã bạc, bậc thềm lát gạch mộc sứt sẹo, cánh cửa với những tấm ván gài chắn gió kiểu Trung Hoa đóng im ỉm tối om, chỉ còn ánh đèn leo lét ở tầng hai.
Thanh ngẩng lên nhìn. Tầng hai với lan can gỗ và diềm trang trí đơn sơ. Những chiếc đèn lồng hình ống im lìm. Ánh sáng hắt ra từ một ô cửa sổ mở rộng làm những giọt mưa lây rây đan chéo như được dát vàng lấp lánh. Thanh giơ máy lên chỉnh chế độ night shot và bấm thử, flash nháy một cách bất lực, ảnh rung, điểm sáng từ ô cửa biến thành một con giun to màu vàng còn mưa thì chỉ nhoè mặt ống kính. Chàng thầm tiếc vì đã bỏ chiếc tripod lại Đà Nẵng. Mở khẩu và chỉnh ISO lên cao hơn vẫn không ăn thua, chàng đặt máy theo chế độ action. Lần này khá hơn, nhưng chức năng tự động tìm vật thể “trứ danh” của Canon lại tóm ngay lấy chiếc đèn lồng treo trên cao và làm cho nó nổi bật lên. Thanh tiếp tục bấm vài kiểu nữa. Vẫn không có bức ảnh nào ghi lại được thứ ánh sáng vàng vọt viền quanh những sợi mưa như chàng muốn.
Gỡ kính xuống lau, Thanh khẽ lắc đầu với chính mình. Hai năm qua liên tục đốt thời gian bên máy tính, mắt chàng đã kém đi nhiều, và khả năng chụp ảnh thì giảm sút tệ hại. Lâu lắm rồi chàng không vào diễn đàn nhiếp ảnh trên mạng. Tường - sếp của chàng hiện giờ - vẫn thỉnh thoảng có thông báo về những họp mặt offline và đi chụp dã ngoại nhưng Thanh không bao giờ còn tham gia những hoạt động đó nữa. Thỉnh thoảng chàng log in vào mạng Tinh thần Việt Nam nhưng không viết gì cả, chỉ mở hộp thư riêng để đọc lại những tin nhắn từ một cái nick không bao giờ online nữa.
Ánh sáng hắt xuống bỗng thay đổi, Thanh ngẩng lên nhìn, ô cửa đã khép lại một nửa và hình như có người đang đứng sau chấn song. Có lẽ chủ nhà thấy chớp đèn máy ảnh liên tục nên ra xem.
- Xin lỗi -chàng vừa nói vừa đeo lại kính - Tôi không cố ý làm phiền.
Ô cửa trống trơn không một tiếng trả lời. Thanh cho máy ảnh vào bên trong vạt áo, lầm lũi đ


Polaroid