
Tác giả: Trần Thu Trang
Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341094
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1094 lượt.
hiều từ ngữ kỹ thuật nên đọc khá mệt. Ngay sau đó là bài của Blue-sabbath, chỉ bổ sung thêm mấy đề mục nhỏ nhưng đúng là những chỗ nàng chưa nắm rõ. Vân vẫn nhớ Blue-sabbath vì lần nhận xét ảnh hôm trước. Cái nick mang ký hiệu giới tính là nam, có lẽ anh chàng nhiệt tình này đã hoặc đang dùng máy ảnh giốg nàng.
Vân tò mò tìm vào trang thông tin cá nhân của Blue-sabbath. Không có thông tin gì thêm, người chủ cái nick dường như cũng kín tiếng. Nàng tìm những bài viết gần đây của anh ta. Cũng khá nhiều, ngoài những bức ảnh, bố cục chặt chẽ và khá phong phú về ý tưởng cũng như cảm xúc, là một số bài viết, không dài nhưng đều chứa đựng ít nhiều thông tin, kinh nghiệm và những lời khích lệ chân tình. Mọi người trong diễn đàn cũng có vẻ rất quý trọng cái nick này khi gọi anh ta là Blue với vẻ rất trìu mến.
- Ôi, may quá, chị chưa về - Hạnh Phương ló đầu vào làm Vân thoáng giật mình. Nàng thu nhỏ cửa sổ diễn đàn nhiếp ảnh và phóng to bức ảnh chụp mẫu áo cưới của một nhà tạo mốt danh tiếng lên.
Được độ mươi kiểu, Long bỗng ghé tai Phương nói gì đó và cô nàng cười ré lên. Nhìn Vân bằng vẻ rụt rè giả tạo, cô ta đề nghị:
- Em với anh Long muốn chụp thêm mấy kiểu… riêng tư. Chị tắt bớt đèn và chuẩn bị phông khác cho bọn em, nhé.
Vân ngẩng lên và suýt nữa buột miệng văng tục khi thấy Long và Phương đã bắt đầu cởi khuy áo. Nàng khoát tay:
- Việc này để mai đi. Chị sẽ nhắn cho anh Điệp ở lại.
- Chị… - Phương kéo dài giọng nũng nịu - Để ông Điệp chụp làm sao được!
- Chị chưa chụp ảnh kiểu này bao giờ, sợ ra ảnh không ưng ý được. Anh Điệp chuyên nghiệp hơn.
- Nhưng mà em không muốn… như thế này trước mặt ông ấy. Em nhờ chị cơ. Ảnh không ưng ý thì có thể xoá đi chụp lại, máy kỹ thuật số mà.
Vân thấy nóng mặt. Hai đứa nhãi ranh này muốn nàng ở đây phục vụ chúng ghi lại “khoảnh khắc đáng nhớ” của tình yêu cuồng nhiệt cơ đấy! Làm thợ ảnh bất đắc dĩ đã là quá lắm rồi, giờ lại còn định chơi nốt cái trò… đồi truỵ này. Dù nàng không trong trắng đức hạnh gì nhưng cũng còn một chút tự trọng,không thể giương mắt đứng nhìn hành động trơ trẽn đó được. Nhấc máy ảnh khỏi tripod cho vào túi, kéo khoá lại, nàng quay người đi về phía cửa, giọng lạnh nhạt:
- Muộn rồi, chị phải về.
* * *
Vừa trở về từ chùa Hương, bà Hạnh Nhu đến công ty và ngay lập tức gọi Vân lên phòng giám đốc. Vân đoán được bà gọi vì việc gì. Hạnh Phương tất nhiên không để yên cho nàng sau buổi tối nàng từ chối cái yêu cầu đáng nguyền rủa đó của cô ta. Dù sao nàng cũng không muốn tiếp tục làm việc ở Hạnh Nhu nữa. Mức lương nghe qua tưởng là cao nhưng thực chất không xứng đáng với công sức bỏ ra cho hàng loạt những công việc không tên mà nàng buộc phải kiêm nhiệm. Bà chủ thì hay xét nét tủn mủn, đám nhân viên dưới quyền thì xấc xược. Giờ lại thêm cô con gái bà chủ càng ngày càng lắm yêu sách đặt nàng vào cái thế không làm theo thì không xong của một người làm công thấp cổ bé họng, nàng cảm thấy không thể chịu nổi. Nộp đơn thi tuyển vào một công ty thời trang lớn và viết sẵn đơn xin nghỉ việc để trong ngăn kéo, Vân chờ đợi với tâm trạng bất cần. Và có lẽ cái nàng chờ đã đến.
- Vừa rồi nghe nói Hạnh Phương đưa bạn đến đây chụp ảnh phải không?
- Vâng…
- Và cô đã gạ gẫm thằng bé về chuyện chụp ảnh khoả thân?
“À, cô ả mặt đẹp đã đặt điều hay thật!” Vân chợt muốn nhổ nước bọt. Nàng nhìn thẳng vào mắt bà chủ nghiêm nghị nói:
- Cháu không làm như thế.
- Vậy sao Hạnh Phương kể với tôi là chính tai nó nghe được cô… mời chào Long? Bố mẹ Long với tôi là chỗ thân tình. Thằng bé với Hạnh Phương cũng đang rất thân mật. Cô làm ở đây lâu thì phải biết chứ.
Bà Hạnh Nhu biết Vân từng quan hệ với nhiều đàn ông, bà ta đang nhắc nàng rằng đừng có mồi chài con rể tương lai của bà đấy!
- Vâng thưa giám đốc, cháu biết - Vân cười nhạt, nàng đứng dậy đặt phong bì đựng đơn thôi việc lên bàn - Cháu xin phép nghỉ việc từ hôm nay.
Bà Nhu chưng hửng nhìn lá đơn. Có phải bà không biết đứa con gái của bà đã thêm thắt dựng chuyện đâu. Bà chỉ định nặng nhẹ với Vân một đôi câu để ra uy giám đốc thôi mà. Phản ứng của nàng khiến bà bối rối. Cô ta mà thôi thì biết tìm đâu ra người được việc như thế đây!
- Tôi cũng chỉ nhắc nhở cháu vậy chứ không yêu cầu cháu phải kiểm điểm gì cả, cháu cất đơn này đi. Long và Hạnh Phương chắc cũng…
- Không, thưa cô, cháu không có gì để nói về việc vừa qua. Ý định thôi việc của cháu xuất phát từ lý do cá nhân, cháu đã ghi rõ trong đơn.
Hạnh Nhu giở tờ giấy đọc qua, “để điều trị bệnh”.
- Cháu bị bệnh gì? Sao không nói với tôi sớm để công ty tạo điều kiện…
“Lại nói đãi bôi!” Vân nghĩ thầm, nàng chìa ra một hồ sơ bệnh án đã chuẩn bị sẵn:
- Cháu bị suy nhược thần kinh và thoát vị đĩa đệm cột sống, cần nghỉ ngơi hoàn toàn ít nhất 2-3 tuần.
- Cháu cứ nghỉ hẳn một tháng hoặc tháng rưỡi.
- Bác sĩ bảo nếu có khỏi hẳn cũng phải tuyệt đối tránh gắng sức mà công việc ở đây khi vào mùa thì rất căng…
- Tôi sẽ tuyển mấy người nữa phụ cho cháu. Cháu cần thêm gì thì…
“Quá muộn rồi bà chủ ạ!” nàng nghĩ thầ