XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Thả An

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134948

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/948 lượt.

òn chút hơi sức nào, ôm nỗi bất an mãnh liệt tiếp tục chìm vào hôn mê. Cho tới khi cơn sốt hoàn toàn bị đẩy lui hắn mới thực sự tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy trong phòng không một bóng người, chỉ còn mùi vị tàn dư của thứ thuốc khử trùng ròng rã suốt mấy ngày qua. Hắn gọi người làm, thấy cổ họng đặc quánh phát ra âm thanh khàn khàn như kéo bễ, chỉ đành tự mình chống tay ngồi dậy, lê bước vào nhà tắm rửa qua mặt mũi.
Rửa trôi hết phiền muộn trên mình, hắn bước ra khỏi cửa. Trên đường xuống nhà, chẳng hề thấy bóng dáng một người làm nào, khi vịn cầu thang xuống dưới mới nhìn thấy Hướng Phù Sinh đang ngồi tựa sô pha đọc sách.
Thoáng nghe tiếng bước chân, Hướng Phù Sinh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
"Anh tỉnh rồi à?" Giọng điệu của cô không mấy mặn mà cũng không quá dửng dưng, không vui mừng ngạc nhiên, cũng không thất vọng.
Thấy gương mặt hắn lộ vẻ ngờ vực và đôi chút bất mãn, cô liếc nhìn bốn phía rồi cười nhạt: "Bác sỹ nói anh đã hết sốt nên em cho đám người làm nghỉ một ngày. Mấy ngày nay bệnh anh trầm trọng, họ đều rất mệt mỏi."
Lâm Sóc nhìn cô chăm chú, giống như muốn tìm ra điều gì trong ánh mắt cô. Hướng Phù Sinh liền bước tới, đẩy nhẹ hắn một cái: "Anh vừa mới đỡ sốt, ăn mặc mỏng manh thế này, đầu tóc vẫn chưa lau khô đã xuống nhà rồi. Mau đi lên, lau tóc đã."
Hắn không đáp, để mặc cho cô nửa đẩy nửa kéo đi lên tầng. Trở về phòng, cô lấy chiếc khăn bông, bảo hắn ngồi xuống rồi tự tay lau tóc cho hắn.
Vẫn chưa xong, đột nhiên cô nói: "À, quên mất, lúc nãy em có nấu nồi cháo dưới nhà, giờ chắc là được rồi đấy." Cô đặt tấm khăn vào tay hắn, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vội vã.
Lâm Sóc ngẩn người nhìn chiếc khăn trên tay, chìm vào suy tư. Giờ phút này, hắn thật sự có chút mơ hồ đối với tâm tư người con gái ấy.
Hướng Phù Sinh lên gác trở lại, trên tay bưng một chiếc khay, bên trên đặt một bát cháo vừa nấu. Bước vào phòng, trông thấy Lâm Sóc vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, tay cầm chiếc khăn ngồi sững ở đó.
"Sốt một trận mụ mị đầu óc rồi? Chẳng thèm đến cả nhúc nhích." Hướng Phù Sinh đặt bát cháo lên bàn, "Cháo vừa nấu đây, anh đói không? Thử ăn một chút xem.”
Hướng Phù Sinh đang định bưng bát cháo lên, bỗng bị Lâm Sóc nắm chặt lấy cánh tay. Hắn cất giọng khàn khàn, những âm thanh khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Lâm Sóc." Hướng Phù Sinh quay người, cúi nhìn hắn, chau mày: "Sao anh khó chiều thế? Chẳng phải đã nói trước đây cứ giày vò nhau là không hay còn gì? Chẳng phải em đã đồng ý nếu tìm lại được chiếc nhẫn sẽ lấy anh hay sao? Giờ em không gây chuyện, còn học phép hiền lương thục đức, anh muốn thế nào nữa?" Giọng nói cô rất bình thản, lắc lắc đầu: "Xin anh đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được không?"
Tại sao hắn bất an? Bởi vì hắn biết, thứ mà cô gọi là không gây chuyện đó không phải vì cô từ bỏ, mà chẳng qua là ở vào thế bất đắc dĩ. Trong lòng hắn thầm cười khổ, nhưng hắn còn dám đòi hỏi gì hơn? Muốn cô yêu hắn như trước đây ư? Đừng nói cô, đến chính hắn còn cảm thấy nực cười, từ đầu tới cuối hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.
Hướng Phù Sinh thấy hắn cúi đầu, cánh tay khe khẽ điểm nhịp bên hông. Cô biết hắn đang suy nghĩ.
"Đừng nghĩ nữa." Cô nói, "Dù sao em sống hay chết, anh cũng muốn ở bên em. Thế thì cần gì phải nghĩ nhiều nữa?"
Cô đưa bát cháo tới trước mặt hắn. "Ăn đi, điện thoại di động của anh sắp bị đám trợ lí gọi đến nổ tung rồi, văn kiện cũng xếp đầy một bàn trong phòng làm việc, ăn xong thì tới công ty ngay đi."
Hắn đỡ lấy bát cháo, nở một nụ cười, hóa ra giờ đây hắn lại là người cảm thấy ngượng ngùng. Cố gạt đi nỗi bất an trong lòng, hắn nếm một miếng cháo.
…..O…..
Vì đưa Hướng Phù Sinh đi chơi, Lâm Sóc đã nghỉ phép suốt mấy ngày liền, lại đổ bệnh, công việc của hắn thực sự đã ứ đọng rất nhiều, quay lại làm việc liền bận đến nỗi không kịp nghỉ lễ Giáng Sinh.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, trong lúc ngồi nhà lên mạng, Hướng Phù Sinh nhìn thấy những hình nền ghi lời chúc trên các trang web mới chợt nhận ra một năm sắp qua đi. Cô không khỏi bâng khuâng mất một lúc. Lâm Sóc đã ba bốn ngày liền không về, Hướng Phù Sinh cũng không buồn hỏi thăm, sai người làm nấu cơm tối rồi tự ăn một mình.
Khi Lâm Sóc về tới nhà đã quá mười một giờ. Vừa đúng lúc Hướng Phù Sinh xuống nhà định kêu người làm nấu bát canh ngọt, liền đụng phải Lâm Sóc, thấy trên tay hắn cầm một túi bánh Bát Tử. Cô bỗng nhớ ra, mẹ hắn khi còn sống, cuối năm nào cũng làm bánh Bát Tử để ăn. Dần dần hắn cũng hình thành thói quen đó, dù cho bây giờ đã trở thành sếp lớn, mặc vest đi giày da, và dù bánh Bát Tử chỉ là thứ quà rẻ tiền, chẳng hề phù hợp với địa vị của hắn, hắn cũng vẫn giữ thói quen cũ đó.
"Mua ở đường Phúc Hoa à?" Cô hỏi.
"Ừ. Ăn cùng anh một chút nhé?" Hắn đưa chiếc túi cho người làm, hỏi lại.
Hướng Phù Sinh ngây ra một lúc rồi gật đầu, "Được thôi."
Người làm bày biện ra đĩa mang đặt trên bàn, Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn bánh.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ. Hướng Phù Sinh