Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phát Rồ

Phát Rồ

Tác giả: Thả An

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134952

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/952 lượt.

i, chỉ vì cô nằm tại một bệnh viện tư nhân, không được chăm sóc đúng cách mà bị nhiễm trùng.
Lâm Sóc làm sao tưởng tượng nổi ngày ấy cô phải một mình vật lộn đấu tranh với cuộc sống thế nào. Hắn nắm chặt tay lại, nhìn Hướng Phù Sinh. Cô ngước mặt lên cao, cố ghìm cho hai hàng nước mắt đừng rơi. Trái tim hắn đau đớn đến tột cùng. Hắn thả nắm tay ra, ôm cô vào lòng.
Cô mặc cho mặt mình vùi sâu trong vòm ngực hắn, mất một lúc lâu mới khó khăn cất tiếng khóc. Ngực áo ướt đẫm, những tiếng khóc như lời cáo tội, như cây kiếm sắc đâm xuyên ngực hắn.
Hôm ấy, họ đứng bên nhau trên hành lang hẹp dài, rất lâu, rất lâu. Tới tận khi cô mệt nhoài tựa vào hắn mê mệt muốn thiếp đi.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng hắn thoảng bên tai: "Phù Sinh, xin lỗi."






Nếu như lỗi lầm có thể xin được, nếu như con người ta không cần phải chạy theo những thị phi ở đời, vậy thì câu nói "đời là bể khổ" sẽ chẳng có lí do để tồn tại.
Những đạo lí này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai muốn thừa nhận nó.
Phù Sinh tỉnh dậy từ cơn mộng mị, tịch dương bên ngoài đã trôi về phía trời tây. Ánh sáng trong giờ khắc tàn lụi làm căn phòng đỏ au như một bể máu. Chắc mình ngủ đã lâu lắm, cô nghĩ thầm. Chống tay xuống giường định ngồi dậy, nhưng chỉ gượng lên tới giữa chừng, cô liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ đỡ mình dậy.
Ngước lên, ánh mắt cô chạm phải chiếc cằm của Lâm Sóc. Trầm ngâm một chút, cô chuyển hướng nhìn về chiếc ghế sô pha không xa, quả nhiên thấy chiếc laptop của hắn đang mở sẵn, đặt ở đó.
Đợi cho hắn đỡ mình ngồi dậy xong xuôi, cô mới cất tiếng; "Không tới công ty không hay lắm đâu."
"Phù Sinh, anh biết em không còn tin những lời anh nói. Nhưng lần này, em lại sai rồi."
Cuộc nói chuyện ngày hôm đó không kết thúc trong sự bất hòa như mọi khi, mà cứ thế dừng lại trong yên bình. Điều này không có nghĩa hai người đã hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc, nhưng cho thấy mối quan hệ giữa họ đã có bước chuyển biến. Hai người chẳng ai bảo ai đều không nhắc đến đứa bé nữa, kể cả nửa câu nói về những chuyện liên quan cũng không, thậm chí tất cả những thứ dính líu tới "quá khứ" cũng rất hiếm khi đề cập.
Họ vì chuyện quá khứ mà tranh đấu trong đau khổ, cũng vì quá khứ mà như đôi oan gia không thể tách rời, mãi luôn gắn chặt lấy nhau.
Vài ngày sau, Hướng Phù Sinh làm thủ tục xuất viện. Lâm Sóc liền đưa cô đi tiệm Trung y bốc thuốc, để cô an dưỡng nghỉ ngơi. Nhà họ Lâm vì thế mà lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc Bắc. Chẳng có vị đắng nào Hướng Phủ Sinh chưa từng nếm trải, nên loại thuốc này có đắng lắm cũng chẳng đáng được nhắc tới. Cô quẹt mũi một cái, ngửa cổ dốc cạn, vậy là xong.
Có lẽ vì gần đây Hướng Phù Sinh tỏ ra biết điều, cũng có lẽ vì nghe được bác sỹ nói, để tâm trạng khuây khỏa sẽ tốt cho cô hơn, hôm đó là thứ năm, Lâm Sóc không tới công ty mà đưa cô đi chơi.
Hai người bao trọn một chiếc máy bay, lại ngồi xe, tổng cộng mất nửa ngày mới tới được Giang Nam, vùng sông nước nổi tiếng ở Đại Lục. Đó là một thị trấn rất nhỏ, trước kia khi còn ở Đại Lục, Hướng Phù Sinh đã từng nghe qua nhưng chẳng có tâm tư nào mà tới thăm. Không ngờ hôm nay cô lại tới đây cùng Lâm Sóc.
Không phải cuối tuần nên khách du lịch trong thị trấn không quá đông, vậy mà vẫn có thể trông thấy từng đoàn khách thăm quan nườm nượp đi qua, đứng chật cả con đường lát đá tảng hẹp dài. Lâm Sóc không thuê hướng dẫn viên, cứ đưa Hướng Phù Sinh đi lang thang như vậy.
Lúc này trời đã vào đông, cái lạnh ở Giang Nam vô cùng tê buốt, lại thêm không khí ẩm thấp khiến Hướng Phù Sinh co rúm người. Cô liền dựa sát vào người hắn. Lâm Sóc cởi áo khoác ra choàng cho cô, hắn làm việc đó rất tự nhiên, giống như bản năng vốn có vậy.
Hai người tìm một cửa tiệm không lớn lắm nhưng sạch sẽ gọn gàng, chọn một chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ trên gác hai, ăn một bữa giản dị. Thức ăn đơn sơ nhưng cũng đủ no, có điều cả hai đều có chút không quen mùi vị nơi này. Đáng lẽ ăn xong định đi ngay, nhưng đột nhiên trời đổ cơn mưa, giữ chân hai người lại quán.
"Không ngờ thời tiết nơi này cũng đỏng đảnh thất thường đến vậy." Hướng Phù Sinh đứng trước cửa sổ lẩm bẩm một mình. Cửa sổ trông ra con sông, có một chiếc thuyền từ từ trôi dần về phía họ.
Lâm Sóc bước tới phía sau, cánh tay nhẹ nhàng lách qua người cô, khép cánh cửa lại một chút: "Lại cảm bây giờ."
Phù Sinh quay đầu lại, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng cô gái bàn bên vang tới: "Anh xem chồng người ta kìa, dịu dàng biết mấy, cố mà học hỏi chứ."
Cô gái vừa cất tiếng tuổi ngoài hai mươi, nước da trắng trẻo, gương mặt trái xoan, đúng dáng dấp một cô gái Giang Nam điển hình, giọng nói cũng có phần dịu nhẹ. Chàng trai mà cô ta trách cứ mặc trên người chiếc áo lông vũ, mặt tỏ vẻ khinh khỉnh, bác lại: "Can gì đến anh? Ngưỡng mộ ghen tị rồi về oán anh là sao? Em nên học đối xử tử tế với chồng mình trước đi, ở nhà đừng bắt anh rửa bát nữa, anh đội em lên đầu cũng còn được nữa là."
"Mới nhờ anh rửa có hai cái bát mà đã ý kiến rồi. Cứ