
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương
Tác giả: Trang Trang
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341540
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1540 lượt.
ổi sáng bảy giờ ngủ dậy, nấu một bữa sáng đơn giản, ăn xong đi làm; buổi trưa ăn cơm xong đi thẩm mỹ viện làm đẹp, tiện thể ngủ một giấc; buổi chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ tập yoga, tiếp đó là đi siêu thị hoặc đi xem phim, không thì về nhà lên mạng; buổi tối thu dọn một hồi rồi chạy bộ, đi bơi. Một ngày lịch được xếp kín bưng.
Nhớ đến thời gian biểu, Phùng Hy liền cười, cuối tuần này cô đã hẹn với mấy người bạn thích leo núi đi leo núi uống trà. Cô phủi quần đứng dậy, khóc xong, tự nhiên lại thấy trong lòng vui hơn.
Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy Mạnh Thời. Anh đang đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng Hy liếc anh một cái, cô không định chào anh.
“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền cười, vội vàng chào nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô, “Tôi đến là để xin lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến cô từ trước mới đúng”.
Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự nhiên Phùng Hy thấy ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt, thực ra điều kiện rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.
Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất chân thành: “Đây là các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm béo nữa, cô cứ tham khảo đi”.
Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có phần bối rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời, cô liền cười, đưa tay đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên tại chỗ. Mạnh Thời đợi Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu bỏ đi ngay e rằng không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ cục.
Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười, giơ xấp giấy A4 trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai cân rưỡi rồi”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục kiên trì”.
Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp theo thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực đơn, rau xanh, thịt cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo như cô tìm hiểu, cách hiệu quả nhất để giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình, ăn ít chắc chắn sẽ gầy đi.
Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày nhiệt lượng mà con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ không chuyển hóa thành chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy đói. Luyện tập là để chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới là cách giảm béo khoa học”.
Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời, thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành gì vậy?”.
“Giám định đồ cổ”.
Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là chuyên ngành khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên ngành này gấu thật”.
“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.
“Tôi thích những món đồ nhỏ”.
Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thích những món đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể giám định giúp cô”.
Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng bao gồm các loại cốc sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn nhằm gì. Phùng Hy nhún nhún vai, nói “Vâng”.
Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh Thời mới ra về. Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn bã của Phùng Hy lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.
Từ đó trở đi thời gian biểu của Phùng Hy lại có thêm một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay sinh tố, còn mua cả một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị cho mình bữa ăn.
Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng Hy cảm thấy nấu ăn cho mình là một sự hưởng thụ, vừa gặm dưa chuột, vừa uống nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại đứng lên cân để cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không nhích thêm nữa, mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện thoại gọi cho Chi Hoa.
“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả? Đến đây cho tao xem”.
“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng trước gương ngắm mình.
Bụng nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc ních thịt. Cô đứng nghiêng người, nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng đi một chút, cô liền cười khúc khích.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy là Phụ Minh Ý.
Hôm nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó, nhưng khi cô quay người, chiếc váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ Minh Ý có phần mơ màng.
“Giám đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh Ý gọi Dương Thành Thượng, không kìm được lại liếc Ph