Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341546

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.

rất thân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõ ràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phải nâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Em chưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau một lát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa, không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phải vì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống, nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồi đây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngày vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổ trong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Cô không muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đã biết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lại béo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương càng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ông liền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng có hòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốc Vương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu như Điền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vội vàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à, sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọi người em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giám đốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu này, nước mắt của Phùng Hy liền trào ra mà không sao kìm chế được. Lúc này đây cô mới biết, trong sâu thẳm lòng cô, vết thương này sâu biết bao nhiêu. Hóa ra, cô tưởng rằng cô sẽ coi như mình bị chó cắn một miếng, từ đó không nghĩ nữa thì sẽ quên, nhưng sự ác độc của Điền Đại Vĩ hôm đó đã đâm một nhát sâu vào sâu thẳm tâm hồn cô, khiến cô đau đớn đến tột độ.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương đã thực sự thấy thương Phùng Hy, ông thở dài một tiếng rồi quay về chỗ ngồi, nâng chén rượu lên nói: “Thôi không nói gì nữa, hôm nay cũng đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, gọi anh! Anh Thiết và Trần Mông hôm nay sẽ uống say với em mới thôi!”.
Một chén rượu theo cổ họng chui vào dạ dày, một cảm giác nóng bỏng trào lên. Lúc này đây Phùng Hy thực sự rất muốn uống rượu, chén rượu nóng bỏng như tưới vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô nhớ lại mấy năm sống vật vờ của mình mà thấy hối hận vô cùng. Cô muốn say, muốn để cho rượu cắt đứt ký ức hai mươi chín năm qua của cô. Phùng Hy thề sẽ đối xử tốt với mình, cô không còn muốn gửi gắm hy vọng của mình vào bất cứ người đàn ông nào khác.
Tửu lượng của ba người đều cao, chẳng mấy chốc bốn chai Cổ Việt Long Sơn đã được uống cạn. Trần Mông gọi thêm món, gọi thêm ba chai Thanh Hoa Lang, đặt trước mặt mỗi người một chai. Rượu nhanh chóng được rót ra, mọi người đều cạn chén.
Lúc Điền Đại Vĩ và cô bạn gái mới ra về, phó tổng giám đốc Vương đập bàn, trợn mắt nhìn bọn họ quát: “Ông ghét nhất thằng công tử bột!”.
Chiếc bàn rung lên bần bật, trái tim Phùng Hy cũng run lên theo. Nhìn phó tổng giám đốc Vương, cô cảm thấy vô cùng khó tả. Cô nghĩ, nếu không phải là Phụ Minh Ý, chắc chắn cô sẽ một lòng theo phó tổng giám đốc Vương.
Phó tổng giám đốc Vương mặt đỏ gay gắt, nói chuyện cũng không để ý gì nữa, mồm phả ra toàn mùi rượu nói: “Tôi trải qua hai cuộc hôn nhân, cô đừng tưởng tôi không biết nỗi khổ trong lòng cô. Hồi đó tôi còn ở xưởng, bà vợ cũ của tôi chê tôi suốt ngày tay dính mùi dầu máy, không có tương lai, thế là mới yêu một thằng công tử bột, ly hôn với tôi. Dương Thành Thượng coi thường tôi, hắn ta là sinh viên đạt loại giỏi của trường đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, tôi là sinh viên cao đẳng của trường thủy điện vùng này, hắn ta nghĩ tôi lên làm phó trước hắn là dựa vào quan hệ. Kể cả tôi có dựa vào quan hệ thì cũng có sao? Tôi vẫn cao hơn hắn một cấp!”.
Trần Mông để ngay ngắn lại chén rượu, nói với vẻ không thèm chấp: “Hắn là cái thá gì? Ai không biết hắn ta mở công ty ở bên ngoài, năm nào lợi nhuận của bộ phận cơ khí cũng thấp, lợi nhuận chui vào công ty của hắn hết rồi. Tôi khinh nhất là loại người này, chiếm cái lợi của công ty, lại còn ra cái bộ công ty có lỗi với hắn!”.
Phùng Hy tuy uống nhiều nhưng trong lòng cô biết rất rõ, cô chỉ cười góp chuyện mà không nói lời nào. Điều gì không nên nói cô không bao giờ nói. Nếu không, bao nhiêu bữa rượu trong bao năm qua, rượu vào lời ra, cô đã bị người ta ăn tươi nuốt sống từ lâu