Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341549

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1549 lượt.

ùng Hy một cái.
Dương Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với tôi hình như đường ống của bộ phận vật liệu có vấn đề”.
Phụ Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào trước mặt Vương Thiết là để khích ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.
Cả bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu khổ. Ba người đi ăn cùng nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý không cho không ai cái gì bao giờ.
Quả nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của thẩm mỹ viện để massage bằng tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện thoại đến.
Phùng Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết tôi cũng không nói” trong bộ phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể để cho Vương Thiết tin, bữa cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết sức bình thường?
Chưa kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng giám đốc Vương liền cười khà khà bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng Hồng Vận phía dưới công ty nấu. Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.
Vừa nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể. Mấy ông sếp này có còn định cho cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không từ chối được, Phùng Hy cúp máy, quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng giám đốc Vương cô đang giảm béo.
Cô thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được hiệp định dễ đối phó, nhưng phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi. Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?
Tập xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về cơ quan, lúc bước chân vào nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt liếc về phía xe của phó tổng giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào Phùng Hy một câu rồi đi ra.
Trần Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác, uống rượu ăn cua thôi”.
Trần Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.
“Nhà hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho ông ta, đừng nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”. Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống đi!”.
Phùng Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc rượu là bao nhiêu. Phó tổng giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô không phải là người ẻo lả đâu nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng chẳng phải vào nhà vệ sinh lần nào”.
“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn thân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấy mình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền bật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu cô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về sau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống, cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn uống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen: “Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu văn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì thân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổng giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ, cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắt tay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, hai người tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi, hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vị cứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìm một góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm nay nhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay