
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/260 lượt.
t ngào chưa từng có trước đây. Thân thể đang cương cứng dần dần trở nên mềm mại, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, quần áo trên người cũng dần dần bị cởi bỏ.
Lúc hai con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài, hai mắt Bắc Đẩu lập tức muốn bốc hỏa, sau đó hắn lập tức hóa thân thành đứa trẻ chưa dứt sữa, lao đầu vào.
“Bắc Đẩu tiên sinh, Bắc Đẩu tiên sinh, chàng nhẹ một chút, đau…” Tiểu Tư có chút không chịu nổi sự gặm cắn của Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu nghe vậy thì thẹn thùng cúi đầu, nói, “Ta biết rồi.”
Tiểu Tử mặt đỏ ửng cười, sau đó nâng đầu của hắn lên hôn tiếp.
Miệng vườn hoa dần dần ướt át, hai bắp chân khép chặt đã chứng minh chủ nhân của chúng đang rất khẩn trương, Bắc Đẩu tách chúng ra, sau đó nhắm thẳng long thủ của mình vào cửa.
Chỉ là…
Sống chết thế nào cũng không vào được!
Tiểu Tư cảm thấy rất đau, Bắc Đẩu cũng khổ không thể tả, rõ ràng trên sách đã nói như vậy mà, tại sao lại không được chứ?!!
Mà bên ngoài phòng, có hai bóng người, thấy bên trong truyền đến động tĩnh thì vô cùng bận tâm.
“Chàng thấy hắn đã được chưa?”
“Quả nhiên là Bắc Đẩu chưa hiểu rõ!”
“.. Vậy có cần gọi hắn ra để chỉ điểm không?”
“.. Thôi đi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng trở về phòng đi.. A a.. A!”
Nhìn Vương gia cười xảo trá dắt Vương phi đi, Tiểu Ất buồn bực, “Hừ! Không cho phép ta đi nghe lén, chính các ngươi lại đi!”
Một đêm này, Bắc Đẩu lăn qua lăn lại đến hừng đông mới ăn được Tiểu Tư vào bụng, mà Bùi Cần sau khi trở về phòng, tất nhiên cũng quấn lấy Nhan Thế Ninh đòi phúc lợi.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Thế Ninh vừa tỉnh dậy đã thấy Bùi Cẩn đang tròn mắt nhìn nóc giường, hai hàng lông mày lộ ra vẻ ưu sầu.
“Đang nghĩ gì?” Nhan Thế Ninh gối đầu lên cánh tay của Bùi Cẩn, nhẹ giọng hỏi.
Bùi Cẩn nói, “Ta đang nghĩ, qua nhiều ngày như vậy rồi, ta cũng nên đi thăm lão Thập một chút.”
“Vậy thì đi đi.”
“Người xưa đều nói nữ mềm nam cay, nàng thích ăn đồ mềm như vậy, liệu có phải là một tên tiểu tử hay không?” Bùi Cẩn vừa nói vừa đưa tay xuống sờ bụng của nàng.
Nhan Thế Ninh thấy hắn càng ngày càng sờ xuống dưới thì vỗ xuống một chưởng, trợn mắt quát, “Chàng bỏ tay ra mau.”
Bùi Cẩn bị nhìn thấu thì cười trừ một tiếng, rời giường mặc quần áo ra cửa.
Haizz… Mặc dù mấy ngày nay đều được ăn thịt nhưng không có đã ghiền như trước đây a!
…
Tô y phường chủ yếu buôn bán ở phía Tây kinh thành, là một nơi bên ngoài thanh lịch bên trong xa hoa, người lui tới phần lớn là phú hào, thương nhân và vương công quý tộc, chủ yếu kinh doanh các loại vật liệu may mặc, nhưng cũng bán ra không ít châu báu đồ cổ.
Ông chủ của Tô y phường họ Tô tên Đạt, tính cách có chút cáo già nhưng trên mặt luôn luôn cười tươi hiền hòa. Lúc này, hắn đang đứng trước quần gẩy bàn tính.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa.
Thấy Bùi Cẩn từ trên xe xuống, vẻ mặt Tô Đạt lập tức căng thẳng, vội vàng cất sổ sách đi, sau đó đứng dậy nghênh đón.
“Hóa ra là Cửu gia, ngọn gió nào đem ngài tới đây vậy. Người đâu, mau dâng trà cho Cửu gia! Trà thượng hạng!”
Bùi Cẩn mỉm cười, “Ông chủ Tô khách khí rồi, ta nghe nói chỗ ngươi có một khối Cổ Ngọc hiếm thấy nên muốn xem một chút, ngươi cũng biết là ta rất hứng thú với Cổ Ngọc rồi đấy.”
“A, tại hạ biết, tại hạ biết, vậy Cửu gia, mời ngài vào trong, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện..”
“Vậy làm phiền ông chủ Tô.” Bùi Cẩn nói, sau đó gật đầu chào vài vị quý tộc quen mặt trong tiệm rồi thản nhiên đi vào trong.
Mấy vị quý tộc trẻ tuổi kia thấy Bùi Cẩn đã đi hẳn vào trong rồi mới nhỏ giọng nói, “Cửu điện hạ đúng là tiêu tiền như nước, thời gian trước vừa mới nghe nói hắn mua vòng cổ ngọc cho Vương phi đấy.”
“Này, này, vậy là ngươi không hiểu rồi, Cửu điện hạ là danh sĩ phong lưu, vàng bạc sao có thể so được với một tiếng cười của mỹ nhân chứ!”
“Vậy ngươi đừng có ngồi nói không nữa, mau móc bạc ra mua chiếc nhẫn này đi! Không phải chỉ có năm trăm lượng bạc sao, hay là ngươi đau lòng!”
“Ta đây là tính toán tỉ mỉ! Hừ, tiểu nhị, nhẫn này còn có loại khác không?”
…
Vừa vào phòng trong, vẻ mặt của Bùi Cẩn và Tô Đạt lập tức thay đổi.
Tô Đạt tắt ngấm nụ cười hiền hòa, đau khổ nói, “Ông trời của ta, Cửu gia của ta, ngài mau đem người đi đi, ngài để ở đây hại ta cả ngày lẫn đêm đều không ngon giấc.”
Bùi Cẩn khiêu mi nói, “Ta thấy ngươi mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng đấy thôi.”
Tô Đạt nghiêm nghị, “Đó là biểu hiện giả dối!”
Bùi Cẩn gắt giọng, “Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn đường đi.”
Tô Đạt bất đắc dĩ, đi đến vách tường bên cạnh đẩy ra một cơ quan. Lập tức, bức tường biến mất, lộ ra một khoảng trống lớn, bên trong là một dãy bậc thang dẫn sâu xuống dưới.
Bùi Cẩn lập tức thay đổi ánh mắt, “Quả là lợi hại.”
Hầm bí mật này thấp hơn mặt sàn rất nhiều, hơn nữa cũng rất rộng rãi, sạch sẽ, thậm chí có nơi còn có chút ánh nắng. Tô Đạt dẫn Bùi Cẩn đến trước một cánh cửa, nhỏ giọng nói, “Hắn đang ở bên trong.”
Bùi Cẩn gật đầu, “Biết rồi.”
“Vậy ta ở ngoài chờ ngươi.”