
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134257
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/257 lượt.
u đó bổ nhào đến cửa, hô lớn, “Thả ta ra! Thả ta ra! Không cần phải nhốt ta ở đây!”
Hắn hét khản cổ, đấm rách da tay, cũng không nhận được bất kì tiếng trả lời nào.
Cảm giác trong phòng giống như chết lặng, Bùi Lâm có chút rợn tóc gáy, hắn núp ở góc phòng, cả người dán sát vào vách tường, ánh mắt kinh hoảng mà trống trống, “Không cần phải nhốt ta ở đây, ngươi có thể giết ta nhưng không cần nhốt ta ở đây…”
Cả căn phòng, nhưng từ đầu đến cuối đều im lặng, không một tiếng động.
Bùi Lâm cảm thấy trong lòng đang đổ vỡ, ầm ầm nát bấy.
Rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói là cửa sổ, nhưng kỳ thật chỉ là một bức tường đá xám xịt lạnh lùng..
Bùi Cẩn ra khỏi mật thất, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa rồi ngoài mặt tuy trấn định, nhưng trong nội tâm hắn lại chấn động rất lớn.
Tiếng gào thét của Bùi Lâm vẫn vang vọng bên tai, rốt cuộc là vì sao mà hắn lại biến thành như vậy? Là quá thông minh, sau đó là già néo đứt dây sao? Nếu không phải là mình nỗ lực khắc chế thì thiếu chút nữa cũng bị hắn đầu độc rồi.
Không thể không nói, Bùi Lâm đã tự phong bế tâm của mình đến cực hạn. Bi hỉ đều lạnh nhạt, không đếm xỉa, hắn tự tạo cho mình một chuẩn tắc hành vi xử sự, tất cả lời nói và việc làm đều dựa trên đó mà thực hiện.
Đúng như lời hắn nói, không biết ai tàn nhẫn hơn ai. Nhan Thế Tĩnh chết, so với sống thì tốt hơn!
Chỉ tiếc, rốt cuộc hắn vẫn thua chính mình.
“Nghe nói thân thể cháu không khỏe, vẫn muốn đến thăm nhưng lại nghe nói cháu phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không tiện ra mặt nên lại thôi. Hai ngày trước, lại nghe nói cháu đã khỏi bệnh, chúng ta liền đến thăm nhưng trời lại không chiều lòng người, cho nên mới phải để đến hôm nay.” Nói chuyện chính là Nhị thẩm, một nữ nhân nhanh mồm nhanh mồm.
Mặc dù ở trong Vương phủ thời gian dài, nhưng Nhan Thế Ninh chưa từng quên dáng vẻ dối trá của mấy vị thẩm thẩm này, thấy bọn họ đến phủ, nàng sớm đã khôi phục lại bộ dáng ôn thuận nhu hòa thường ngày, mím môi cười một tiếng, “Đã khiến thẩm phải lo lắng rồi.”
Khách sáo một hồi, Tam thẩm quay đầu nói với Nhị thẩm, “Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ mang một chuỗi vòng đến tặng Thế Ninh mà, sao tỷ còn chưa mang ra.”
“A, đúng vậy, chút nữa thì quên mất.” Nhị thẩm vừa nói vừa lấy một chuỗi Hồng ngọc từ trong tay áo ra, “Đây là vòng dạo trước nhà mẹ ta gửi tới, ta nhìn màu sắc này liền cảm thấy rất hợp với cháu, mau, đến thử xem có vừa không.”
Nhan Thế Ninh từ chối không được, đành phải để cho người ta kéo tay đến đeo lên, công nhận là đẹp, hơn nữa còn tản ra mùi thơm.
Tam thẩm không ngừng khen ngợi, “Vòng ngọc này thật là xinh đẹp, tỷ tỷ cũng quá hẹp hòi rồi, lúc trước muội muốn xem một chút thôi tỷ cũng không cho… Mà sao lại còn có cả hương thơm thế này?”
Tam thẩm để sát vào mũi, ngửi một cái, bỗng nhiên “A” lên một tiếng, “Đây chính là xạ hương đúng không?”
Nhan Thế Ninh vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng tháo vòng tay xuống.
Xạ hương, sẽ làm người ta sảy thai!
Một màn này hoàn toàn lọt vào mắt của mấy vị phu nhân kia, Nhị thẩm giả vờ buồn bực, “Đây là xạ hương? Ta cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy mùi này rất dễ ngửi.. Ấy chết, Thế Ninh, thẩm vô tâm quá, này…”
Nhan Thế Ninh kinh hãi không thôi nhưng trên mặt vẫn duy trì ung dung, “Không sao, thẩm không biết chuyện.”
Nói xong, nàng liền cẩn thận quan sát thần sắc của bọn họ, suy nghĩ một hồi cũng không rõ là bọn họ không biết thật hay là giả vờ không biết.
Đề tài nói chuyện chuyển sang xiêm y, Nhan Thế Ninh liền phát hiện hai người này rất có vấn đề. Tam thẩm thì làm bộ muốn sờ chất vải mà vô tình chạm vào eo của nàng, nàng tránh cũng không được mà không tránh cũng không xong.
Mặc dù không lộ rõ bụng, nhưng cũng không thể so với lúc chưa có thai!
Lúc nàng cẩn thận né tránh, Nhị thẩm lại mở miệng hỏi, “Thế Ninh, ta thấy cháu toàn ăn thức ăn mềm nhừ, đừng nói là cháu mang thai nha! Nếu có thì nhất định phải nói với ta đấy!”
“Dĩ nhiên rồi.” Đến lúc này, Nhan Thế Ninh có thể chắc chắn hai người này tới là để thăm dò xem nàng có thai hay không.
Bọn họ muốn làm gì?
Tiễn hai vị thẩm thẩm đi xong, Nhan Thế Ninh ngồi xuống ghế, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.
Lúc Bùi Cẩn về phủ, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Thế Ninh thì ngạc nhiên nói, “Ái phi có tâm sự sao, hay là đang nhớ phu quân hả?”
Nhan Thế Ninh thấy hắn không đứng đắn thì liếc trắng mắt, trả lời, “Vừa rồi có hai vị thẩm thẩm của phủ Quốc công đến chơi.”
“Bọn họ tới làm gì?” Bùi Cẩn ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng ngồi lên đùi của mình, Nhan Thế Ninh thấy trong phòng có người thì muốn chạy nhưng lại bị Bùi Cẩn ôm chặt hơn.
Mà mấy hạ nhân kia đã sớm hạ tầm mắt dán chặt xuống đất.
Nhan Thế Ninh giận dữ, “Dù gì tên của chàng cũng có một chữ “Hiền”, như thế nào càng ngày càng không biết thu liễm gì hết vậy hả?”
Bùi Cẩn cọ cọ lên cổ của nàng, sau đó chôn trán vào đó, lặng lẽ nói, “Thế Ninh, Bùi Lâm chết rồi.”
Bùi Lâm đã chết, sau