watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134256

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.

khi hắn rời đi không lâu, Bùi Lâm đập vỡ ấm trà trong phòng, sau đó cắt cổ tay tự tử. Thời điểm phát hiện ra, máu chảy đầy đất, Bùi Lâm vẫn còn một hơi thở.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói, “Là máu đỏ, rất sạch sẽ. Rốt cuộc cũng giải thoát.”
Không ai hiểu câu này có nghĩa gì, nhưng nghe tiểu nhị của Tô y phường bẩm báo lại, Bùi Cẩn lại đại khái hiểu được, sau đó, hắn miễn cưỡng cười vui trước mặt người khác, đến khi nhìn thấy Nhan Thế Ninh thì rốt cuộc không che giấu nổi nữa.
Hắn chưa giết Bùi Lâm, nhưng Bùi Lâm lại bởi vì hắn mới chết, lòng của hắn nặng trịch, tựa như muốn đè ép hắn nghẹn thở.
Bùi Cẩn không nói rõ, nhưng Nhan Thế Ninh cũng đoán được đại khái mọi chuyện, nàng xoay người, vòng tay quanh cổ của hắn, ôm hắn thật chặt.
Rất lâu sau, Bùi Cẩn cũng bình tĩnh lại, hắn hôn một cái lên trán Nhan Thế Ninh, lại một đường hôn xuống môi, triền miên mấy phen mới buông ra, có điều lúc chia lìa, trong mắt cả hai đều có dục niệm.
Bùi Cẩn nhếch khóe môi lên, nói, “Ái phi, làm ban ngày thì như thế nào?”
“..Chàng chết đi!” Nhan Thế Ninh bực bội.
Bùi Cẩn nhíu mày, “Bây giờ ngay cả câu cửa miệng của Tiểu Giáp nàng cũng học được rồi, xem ra ta phải đổi hai người bảo vệ cho nàng thôi, cái tốt không học lại đi học cái xấu, không biết khi nào thì nàng học được bản lãnh thổi phồng của Tiểu Ất nữa.”
“Đừng, hai người bọn họ rất thú vị, xem bọn họ đấu võ mồm thiếp cũng đỡ nhàm chán..”
“..Đúng rồi, vừa rồi nàng nói người của Phủ Quốc công đến có chuyện gì?” Nhớ tới việc này, Bùi Cẩn vội hỏi lại.
Nhan Thế Ninh rũ hai tròng mắt xuống, suy tư một lát mới nói, “Thiếp nghĩ, bọn họ là đến xem thiếp có mang thai hay không, sau đó, thiếp cảm thấy mình đã lộ sơ hở rồi.” Sau đó, Nhan Thế Ninh kể lại mọi chuyện đã xảy ra khi nãy.
Bùi Cẩn nghe xong, nhíu mày, “Quốc công muốn làm gì chứ? Hôm nay, Hoàng Hậu đã chết, lẽ ra hắn phải nghĩ là ta đã báo thù cho Mẫu phi xong rồi mới phải, hiện tại còn chen chân vào làm gì?”
“Vậy hắn biết chuyện thiếp mang thai thì có sao không?” Nhan Thế Ninh lo lắng nói.
Bùi Cẩn mím môi, trầm giọng nói, “Chỉ sợ, cuộc sống yên ổn của chúng ta phải chấm dứt rồi.”
“Là sao?”
“Yên lặng theo dõi biến hóa đi!”

Đúng như Bùi Cẩn dự đoán, rất nhanh, phong ba đã kéo tới.
Đêm qua, nhiệt độ chợt xuống thấp, văn võ bá quan vào triều đều mặc thêm nhiều xiêm y. Lúc này Diên Đế vẫn chưa lên triều, mọi người yên lặng phân thành hai hàng đứng đợi. Có điều, bên ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng bên trong lại bắt đầu khởi động sóng ngầm.
Người của phe Thất Vương nhìn Uy Quốc công đứng sừng sững ở bên kia thì nhỏ giọng nói với người đứng cạnh, “Sao ông già kia lại tới, nửa năm nay có bao giờ thấy ông ta vào triều đâu.”
“Ai biết được.”
Trong lúc mọi người đang ồn ào bàn tán, Diên Đế một thân Long bào xuất hiện trong chính điện, đi thẳng về hướng long ỷ.
“Bệ hạ giá lâm!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Diên Đế hơi nhíu mi nhìn văn võ bá quan đang quỳ đầy đất. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, từng cảm thấy rất phấn chấn mỗi lần nghe tiếng hô vạn tuế nhưng giờ đây, nghe vào tai lại cảm thấy rất ầm ĩ.
Dư âm lượn lờ, bất quá cũng chỉ là chuyện cũ trước kia mà thôi.
Người dưới đài chờ mãi không thấy Diên Đế nói “Bình thân” thì có chút quỳ không nổi nữa, sàn gạch vốn đã lạnh, hơn nữa hôm nay trời lại trở lạnh, quỳ lâu một chút nữa thì đúng là tìm chết.
Vương Phúc Niên nhìn lướt qua Diên Đế, thấy Bệ hạ thất thần liền lên tiếng nhắc nhở, “Bệ hạ.”
Diên Đế bừng tỉnh, sau đó vung tay nói, “Tất cả đứng lên đi.”
Mọi người lại đồng thanh hô “Tạ chủ long ân”, sau đó rào rào đứng hết dậy.
Bắt đầu lâm triều.
Quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện biên cương náo loạn, quốc khố trống rỗng, dần dần liền chuyển sang đề tài mọi người đang hết sức quan tâm.
Lại bộ thượng thư, người đứng đầu phe Thất vương lên tiếng đầu tiên, “Bệ hạ, thần có một chuyện thỉnh tấu!”
Diên Đế nhìn hắn một cái, liền biết ngay hắn muốn nói chuyện gì, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng chỉ có thể nhịn lại, “Nói đi”
Lại bộ thượng thư nói, “Thần xin Bệ hạ sớm ngày lập Thất vương làm Thái Tử!”
Mọi người nghe vậy đều có chút giật mình. Lời này không biết đã nói bao nhiêu lần, mỗi lần đều rất hàm súc, uyển chuyển nhưng chưa bao giờ gọn gàng dứt khoát như bây giờ.
“Thất vương phẩm hạnh tốt đẹp, tài đức vẹn toàn, rất thích hợp với ngôi vị Thái Tử!” Lại bộ thượng thư lại lên tiếng.
Phe Thất Vương nghe vậy thì rối rít tán thành.
Diên Đế nghe, hai đầu lông mày càng nhíu chặt vào nhau. Quét mắt một vòng, đem một đám khuôn mặt ghi nhớ trong lòng, không ngờ người ủng hộ lão Thất lại đông như vậy, trước kia im lặng không nói, hôm nay thế nhưng lại đứng ra tất cả. Mà lão Thất, chỉ sợ là biết rõ hôm nay sẽ có một màn này cho nên mới cáo bệnh từ trước.
Nghĩ đến con trai lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, Diên Đế thở dài.
Cho dù Hoàng Thượng ông có không vui hay không tình nguyện thì chuyện tới bây giờ, cũng chỉ có thể đem vị trí Thái Tử truyền lại cho nó, dù sao ngư