
Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134235
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/235 lượt.
hị nhận trà, cúi đầu gẩy gẩy bã trà, thổi thổi, sau đó không biết là hạ quyết định gì, ánh mắt trầm xuống, khẽ cắn môi, tràn đầy quyết tâm.
Nhan Thế Ninh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ động, phát hiện có điểm không thích hợp. Trà vốn lạnh, sao nàng ta lại phải thổi? Hơn nữa, bộ dạng uống trà của Điền thị sao lại có cảm giác đập nồi dìm thuyền? Còn có…
Đến khi nhìn thấy Điền thị nhúng đầu ngón tay vào ly trà, tâm Nhan Thế Ninh liền chìm xuống.
Nàng đột nhiên nhớ tới một ván cờ! Ván cờ mà nàng và Bùi Cẩn đã dùng để đối phó vào đêm Trung thu!
Đến lúc thanh âm thê lương của Điền thị vang lên, Nhan Thế Ninh mới hoàn hồn, đã thấy Điền thị ngã trên mặt đất, máu nhuộm đầy trên váy.
“Ngươi.. Ngươi đã cho gì vào trong trà? Có ai không? Có ai không?!!” Điền thị thất kinh hô lớn.
Nha hoàn ở ngoài cửa nghe được liền vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng trong phòng thì hoa dung thất sắc, không ngừng kêu thét.
Nhan Thế Ninh im lặng nhìn tất cả, cảm thấy đầu óc tối sầm lại, lòng bàn chân mềm nhũn, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Nàng trúng kế!
Mục quý phi không phải là muốn mạng của con nàng!
Mà là muốn… Hãm hại nàng!
Trúng Kế Hiểm, Nhan Thế Ninh Sinh Con
Trong phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người vội vã đỡ Điền thị lên, có người nói không thể đỡ, có người chạy đi báo cho Bùi Chương, có người chạy đi tìm Bùi Cẩn, còn có người, hoang mang rối loạn chạy đi bẩm báo với Đại tổng quản Vương Phúc Niên.
Điền thị nằm trên mặt đất, máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, đau đớn, nước mắt rơi đầy mặt. Đau đớn trong bụng không ngừng dâng lên. Nhưng mặc kệ, đau thì đau, nàng ta vẫn kiên quyết cắn móng tay của ngón út xuống, nuốt vào trong bụng!
Đối với cục diện lộn xộn trong phòng, trong đầu Nhan Thế Ninh hoàn toàn trống rỗng. Đến khi nhìn thấy Mục quý phi và Chu thị đang vội vàng đi đến, tâm tình đang rối loạn của nàng mới thoáng chút bình tĩnh lại!
Bọn họ tới nhanh như vậy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị!
Sau đó lại nhìn Tiểu Tư, không tiếng động nói ra, “Cầu xin muội!”
Lời còn chưa dứt, lệ trên khóe mắt cũng không nhịn được nữa mà chảy xuống.
Tiểu Tư thấy thế, trong nháy mắt liền lĩnh ngộ. Vương phi bị hãm hại, hậu quả khó có thể tưởng tượng, hiện tại điều cần làm nhất chính là rửa sạch tội danh. Nhưng chứng cứ lại vô cùng xác thực, phải làm sao để rửa sạch? Đương nhiên chính là cùng nhau bị hại!
Một người sinh non! Một người khác cũng sinh non! Đều là bị người hãm hại!!
Trước đây, lúc nhàm chán nàng và Vương phi liền cùng nhau nghiên cứu y dược, trong đó có cả thuốc trợ sản, Vương phi chắc chắn là đã nghĩ đến chuyện này cho nên mới uống ngụm trà kia!
Thai nhi tám tháng! Cơ bản là đã đủ khỏe mạnh! Nhưng chưa đến thời điểm mà lại dùng thuốc trợ sản, nói thế nào cũng sẽ có nguy hiểm!
Nhưng nếu không làm như vậy, thì không còn cách nào để hóa giải nguy hiểm!
Hung ác trùng trùng, khó lòng phòng bị, trong nháy mắt, Tiểu Tư phân tích tất cả một lần, sau đó trễ khóe miệng xuống, trầm mặt, quét sạch tất cả hoảng sợ, thay thế bằng vẻ trấn định, thừa dịp náo loạn còn chưa bắt đầu, vội vàng đỡ Nhan Thế Ninh dậy, đồng thời nhanh chóng rút cây châm trên tóc xuống, đâm chảy máu tay của mình rồi bôi lên váy của Nhan Thế Ninh.
“A! Vương phi chảy máu!” Tiểu Tư lớn tiếng hô, ngón tay đã nhanh nhẹn điểm lên vài huyệt đạo trên người Nhan Thế Ninh, hơn nữa, còn lấy ra vài viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.
Hai vị Vương phi liên tiếp ngã xuống đất, tất cả mọi người có mặt trong phòng vô cùng hoảng loạn, Mục quý phi và Chu thị bất ngờ, trong mắt cũng nổi lên kinh nghi.
Tiểu Tư đặt hết tâm tư lên người Nhan Thế Ninh, vừa bắt mạch, vừa bôi máu lên váy nàng, thấy đã tạm ổn mới cao giọng, “Không xong rồi! Vương phi nhà ta muốn sinh!”
…
Trong phòng, Tiểu Tư hết sức chăm chú đỡ đẻ cho Nhan Thế Ninh, bà đỡ trong cung tự nhận có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương tỉnh táo thuần thục như vậy lại có chút không xen tay vào được, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh nói với Nhan Thế Ninh, “Cửu Vương phi, người dùng thêm sức! Lại dùng thêm chút sức nữa!”
Đến khi thấy Nhan Thế Ninh bắt đầu chảy máu, bà đỡ không khỏi bắt đầu kinh hoảng. Tiểu cung nữ ở bên cạnh thấy thế cũng bị dọa sợ, chậu nhôm trong tay rơi xuống, “A! Vương phi chảy máu! Chảy máu!”
Nhan Thế Ninh vốn là sinh non, tâm tình mọi người đều căng như dây cung, nghe tiếng thét kinh hãi này thì sắc mặt lập tức hoảng hốt!
Tiểu Tư thấy các nàng hoảng loạn, cả giận nói, “Các ngươi còn ầm ĩ nữa thì mau cút ra ngoài cho ta!” Nói xong liền cầm khăn lau mồ hôi cho Nhan Thế Ninh, “Vương phi! Người dùng thêm sức! Không có việc gì! Không có việc gì!”
Thấy ánh mắt kiên định của Tiểu Tư, Nhan Thế Ninh gật đầu, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đến khi cảm giác đau đớn như bị cạo xương cắt da truyền tới, hàm răng của nàng cắn mạnh lên khăn vải, hai đấm nắm lại thật chặt. Bởi vì dùng sức quá mức, móng tay khảm vào lòng bàn tay, rách ra, chảy