
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134232
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/232 lượt.
máu, nhưng lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào.
Nàng mở to hai mắt nhìn nóc giường, lệ rơi đầy mặt, “Hài tử! Con nhất định phải chịu đựng!”
…
Lại thêm một chậu máu được bưng ra ngoài, Bùi Cẩn nhìn thấy mà giật mình. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, một phát bắt lại cung nữ vừa đi ra, quát lên, “Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương phi có nặng lắm không?”
Cung nữ ngẩng đầu lên, thấy Cửu vương luôn luôn ôn hòa lại làm ra vẻ mặt hung thần ác sát thì run rẩy nói, “Nô tỳ cũng không biết…”
Bùi Cẩn không hỏi được gì, tức giận đến toàn thân phát run, chỉ hận không thể lập tức xông vào bên trong.
Vừa rồi hắn bị người khác lôi kéo nói chuyện, quay đầu lại không thấy Nhan Thế Ninh đâu, thật vất vả mới thoát khỏi đám người kia, sau đó lại nghe được cung nữ chạy đến bẩm báo, nói Vương phi đã xảy ra chuyện! Hắn kinh hãi, vội vàng chạy đến nơi đã thấy Diên Đế và Bùi Chương cũng đang chạy đến. Chính vì thế, Bùi Cẩn càng thêm lo lắng!
Thời điểm chạy tới Thiên điện, thấy mặt đất đầy máu, hắn chỉ cảm giác cả người muốn điên lên, nghe nói máu kia là của Thất Trắc phi, hắn mới thoáng yên tâm lại, nhưng đến khi nghe nói Nhan Thế Ninh muốn sinh non, tâm tình vừa mới ổn định lại một chút lập tức vọt lên tới cổ họng!
Mang thai hơn tám tháng, bình thường đều tốt, làm sao lại đột nhiên sinh non được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
Nhan Thế Ninh sinh ở phòng này, Điền thị nằm ở phòng bên cạnh, có điều Điền thị sinh ra một cái thai chết.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bầm đen của con mình, Điền thị tan nát cả cõi lòng, tuyệt vọng gào khóc.
Tiếng khóc thê lương quấy nhiễu đến Diên Đế đang đứng đợi bên ngoài, Diên Đế đứng lên, lạnh lùng nói với bà đỡ đang bước ra ngoài, “Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ như thế nào rồi?”
Bà đỡ lập tức quỳ xuống, khóc rống. “Xin Bệ hạ nén bi thương!”
Ầm ầm, một tiếng sấm vang lên giữa ngày xuân, đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Diên Đế, tựa hồ như không thể tin được, lẩm bẩm nói, “Chết?”
Chết? Làm sao có thể chết được? đã chín tháng rồi mà? Chẳng phải sẽ lập tức sinh ra sao! Làm sao lại chết? Tại sao lại không còn nữa?
Những người còn lại nghe lời này đều tự làm ra phản ứng. Bùi Chương chán nản ngã ngồi xuống ghế, che mặt nức nở; Mục quý phi sắc mặt trắng bệch, không ngừng rơi lệ; Chu thị giống như mất hồn, liên tục lẩm bẩm, “Đứa nhỏ đang tốt đẹp, sao có thể nói mất là mất được?”
Trong lúc mọi người đang “tan nát cõi lòng”, trong phòng sinh của Nhan Thế Ninh lại đột nhiên truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, không vang dội, nhưng cũng không hư nhược.
Bùi Cẩn vừa nghe, cả người đều phấn chấn lên.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ đi ra, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói, “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Vương gia, là một tiểu tử.”
Bùi Cẩn không có tâm tư trông nom đứa nhỏ là nam hay nữ, hắn nhìn cũng không nhìn, chỉ vội vã hỏi, “Vương phi như thế nào rồi? Nàng có nặng lắm không?”
Bà đỡ gấp rút trả lời. “Vương phi chỉ là mất máu, hơi suy yếu một chút.”
Bùi Cẩn vừa nghe, tâm lại quýnh lên, thấy màn che bị vén lên, hắn lập tức đẩy bà đỡ ra, vọt vào trong.
Nhan Thế Ninh nằm trên giường, toàn thân đều ướt đẫm, tóc đen dài tán loạn trên gối, thấy Bùi Cẩn đến, nàng muốn cười nhưng nước mắt lại chảy xuống trước, “Bùi Cẩn…”
Bùi Cẩn vội vàng nắm lấy tay nàng, hốc mắt cũng đỏ lên, “Thế Ninh.”
Hai vợ chồng còn chưa kịp nói thêm câu nào, bên ngoài đã vang lên tiếng la thê lương của Điền thị. “Nhan Thế Ninh! Ngươi mau trả lại con trai cho ta! Mau trả lại con trai cho ta! Trả lại con cho ta! Ta muốn giết ngươi!”
Nhan Thế Ninh vừa nghe, cả người đều bất an, nàng nắm chặt tay Bùi Cẩn, nói. “Đây là bọn họ hãm hại! Phải cẩn thận!”
Bùi Cẩn không biết rõ ràng, nhưng thấy Nhan Thế Ninh khẩn trương, trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
Ngoài phòng, Diên Đế biết được một đứa cháu chết non thì bi thống không thôi, lại nghe một đứa cháu khác thuận lợi ra đời, thầm than ông trời phù hộ trong lúc buồn vui lẫn lộn, nghe Điền thị kêu la như vậy liền nghiêm nghị hỏi. “Rốt cuộc là thế nào?”
Nha hoàn của Điền thị vội vàng quỳ xuống, khóc ròng. “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ nghe lệnh đi lấy cao bạc hà, khi trở về đã thấy chủ tử nằm trên mặt đất, chảy rất nhiều máu. Nghe… Nghe nói, hình như là Cửu Vương phi hạ độc trong trà.”
Nên nha hoàn hoàn toàn không biết chuyện, lời nói ra cũng không phải là mắt thấy tai nghe.
“Thuốc? Thuốc gì?” Diên Đế nghe vậy thì sợ hãi, sau đó sai người nhanh chóng đi điều tra.
Điều tra xong, thị vệ hồi báo lại. “Trong chén trà của Cửu Vương phi và Thất Trắc phi đều có thuốc trợ sản!”
Diên Đế hoảng sợ, “Ai hạ thuốc! Tra cho trẫm! Hung hăng tra! Lúc ấy ai ở trong điện này? Là ai pha trà?”
Cung nữ, thái giám lập tức quỳ đầy đất, khóc ròng. “Nô tài oan uổng!”
Thị vệ vội nói. “Bẩm Bệ hạ, thuốc này chỉ có ở trong chén trà của hai người này, mà không có ở những chỗ khác… Có thể thấy được, lúc ấy là có người hạ độc tại chỗ, nếu không, sẽ không trùng hợp như thế!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả hiềm nghi lập tức tập trung lên ba ngườ