
Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134205
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.
ưu sát phu quân hả!?”
Vừa nghe giọng nói này, Nhan Thế Ninh lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, Bùi Cẩn đang đặt mông ngồi trên bụi cỏ, đau đến hô to.
Nhan Thế Ninh nhìn nhìn độ cao của tòa lầu, nhe răng, lầu này còn cao hơn lầu ở Tướng phủ trước đây…
Một khắc sau, Bùi Cẩn được đỡ nằm xuống giường của Nhan Thế Ninh.
Hắn vẫn đau đến ngâm ra tiếng, “Ta thấy nàng ngày càng ra tay độc ác! Hận ta như vậy sao?”
Nhan Thế Ninh nói, “Ta làm sao biết là chàng?”
“Không phải ta thì là ai? Ai sẽ buồn chán nửa đêm canh ba leo tường vào phòng nàng chứ?” Bùi Cẩn cau mày kêu rên, “Ta đã một đống tuổi rồi, không thể so với năm đó được, ngã như này, toàn thân đều muốn rời ra từng mảnh! Đau chết ta! Nàng dám khi dễ lão tử như vậy sao?”
Nhan Thế Ninh thấy hắn đau như vậy, cũng có chút đau lòng, bất quá nghĩ đến chuyện lúc trước, liền nheo mắt lại, “Bùi Cẩn?”
“Ta đây.” Bùi Cẩn đáp lại.
“Chàng thử giả vờ xem..” Nhan Thế Ninh cười híp mắt.
“.. Nào có giả vờ, thật sự là rất đau!” Bùi Cẩn ngụy biện.
Nhan Thế Ninh không nói lời nào, chỉ cười nhìn hắn.
Vì thế, Bùi Cẩn không giả bộ nổi nữa, vội đứng lên lấy lòng nói, “Ái phi ~”
“Hừ!” Vừa thấy Bùi Cẩn quả nhiên đang giả bộ, Nhan Thế Ninh hừ một tiếng, xoay người rời đi, trời biết vừa rồi nàng lo lắng như thế nào, hỗn đản!
Bùi Cẩn vội vàng ôm lấy nàng, kéo tới giường, cọ cọ, “Đừng nóng giận, nàng nghe ta giải thích..”
Nhan Thế Ninh muốn tránh thoát nhưng không tránh được, chỉ có thể oán hận mặc cho hắn ôm. Bùi Cẩn thấy nàng bất động, vung tay lên, ôm nàng ngã xuống giường, sau đó nói, “Nàng đừng nghe Tiểu Ất nói lung tung, ta trong sạch. Chúng ta làm phu thê nhiều năm như vậy rồi, nàng còn không tin ta sao?”
Nhan Thế Ninh không để ý tới hắn.
Bùi Cẩn kéo chăn lên đắp, đồng thời tay lại không thành thật tiến vào trong xiêm y của nàng. Nhan Thế Ninh vội vã lôi tay của hắn ra, hung hăng cắn một ngụm.
Bùi Cẩn đau đến hấp khí, quay đầu lại cũng cắn một ngụm lên cổ của nàng, nói, “Nàng thật đúng là nhẫn tâm.”
“Thế nào?” Nhan Thế Ninh nói.
“Không thế nào cả.” Bùi Cẩn lại mềm nhũn ra, cười nói, “Ta nói thật mà, sở dĩ ta ở Mễ phủ vài ngày là vì có việc! Trên ngực nàng không phải là có một vết sẹo sao, nàng vẫn ngại không dễ nhìn, ta thấy trên người của mấy lệ cơ Tây Vực có hoa văn rất đẹp mắt, liền nghĩ muốn học cách xăm, sau đó về xăm cho nàng. Mấy ngày nay ta ở lại Mễ phủ đều là vì việc này, hiện tại ta đã học xong rồi. Nếu nàng không tin, có thể đi tìm người hỏi.. Ta thực sự không làm chuyện xấu gì mà.. Ta nói thật mà.. Không tin nàng tự xem này…”
Dứt lời, Bùi Cẩn nhích nhích hạ thân sát vào người Nhan Thế Ninh, quả nhiên, vật kia đã dâng trào như sắt.
Thực ra Nhan Thế Ninh cũng không tin Bùi Cẩn đi tìm nữ nhân khác, nếu như hắn muốn tìm thì đã tìm từ mười năm trước rồi, lúc đó ở Kinh thành, không đếm hết có bao nhiêu nữ nhân muốn nhào tới nhưng đều bị hắn không nể mặt đẩy ra. Nàng chạy tới nơi này, chẳng qua là muốn trừng trị Bùi Cẩn một chút mà thôi, trời biết một năm ở Nam Cương, người này có thêm bao nhiêu vô sỉ!
Nam nhân, lúc cần thiết nhất định phải hù dọa bọn họ một chút!
Bất quá, ngay sau đó, Nhan Thế Ninh lại nhăn mày, “Khoan đã, sao chàng vào trong được?”
“Ha ha..” Bùi Cẩn bị hỏi khó.
Nhan Thế Ninh kéo dài giọng, “Chàng mau nói thật cho ta…”
Bùi Cẩn thấy thế, đành phải thành thật, “Nàng còn nhớ nguyên nhân vì sao năm trăm tử sĩ Nam Cương lại đột nhiên biến mất không?”
Vừa nghe, Nhan Thế Ninh lập tức trừng mắt, “Không thể nào! Chàng lại để bọn họ đào hầm sao?”
Bùi Cẩn mím môi, gật gật đầu, nháy mắt vô tội nói, “Ai bảo nàng sống chết không cho ta đi vào.”
Nhan Thế Ninh: “…”
Mười mấy năm trước, Bùi Cẩn đi bình phản ở Nam Cương, thực lực hai bên tương đương nhau, giằng co trong thời gian dài, trong lúc đó, hắn nghĩ tới một phương pháp, chính là đào hầm. Hầm được đào thẳng đến đại doanh của quân địch, một tháng sau, Bùi Cẩn dẫn người theo hầm tiến vào giữa lòng quân địch, đem thuốc xổ đổ vào trong vại nước… Cuối cùng, tướng sĩ quân địch trong lúc chiến đấu bởi vì thể lực suy kiệt mà giơ cờ đầu hàng…
Đương nhiên, vì chuyện này không quang minh chính đại gì, truyền ra ngoài e rằng sẽ tạo thành phản ứng không tốt, cho nên Bùi Cẩn liền quyết định giấu diếm.
Phải đến mấy năm sau, kinh thành xảy ra biến cố, dưới tình huống nguy cấp, hắn lại lần nữa áp dụng chiến thuật này.
Bùi Chương quả thật đã nhìn thấy thích khách và binh khí tiến vào phủ Hiền vương, nhưng sau khi bọn họ vào phủ, liền chui xuống hầm đã đào từ trước mà chạy đi, mà đường hầm này sau đó đã bị vùi lấp bởi hỏa hoạn. Bởi vậy mà không một ai biết được bí mật này.
Tối hôm nay, Bùi Cẩn vì muốn gặp mặt nương tử mà lần thứ ba sử dụng chiến thuật này…
Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh không tức giận nữa, cọ cọ lên cổ của nàng, nói, “Ái phi.. Phu quân cũng muốn độn thổ…”
Thấy hắn lại bắt đầu vô sỉ, Nhan Thế Ninh không khỏi trừng hắn một cái, thế nhưng Bùi Cẩn đã bắt đầu quen tay l