Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Thu Thủy Y Nhân

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341247

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.

người.
“Đại biểu Đảng và quốc gia khinh thường kẻ mặt người dạ thú như anh.”
“Lời nhận xét quá nghiêm khắc.”
“Anh là chó à, sao cứ gặm vậy?” đau quá, người này nhất định cùng cấp bậc với Âu Dương Phong ‘đông thành tây tựu’, quá tổn hại đến hình tượng.
Tiêu Triệt kéo cô vào trong lồng ngực rồi ôm lấy, cười làm lành nói: “Lần sau không làm như vậy nữa.”
Diệp Vũ tức giận đưa tay véo hắn, oán hận nói: “Tối nay mấy chị em tìm đến em, anh còn để cho em gặp mấy người họ không hả?”
“A, quên.”
“Nói cho anh biết anh đừng hòng nghĩ đến chuyện báo cáo kết hôn, bà chị này không phục vụ được.”
“Em không cho phép anh sửa sai à.”
“Rõ ràng là một chính nhân quân tử.”
“Chính nhân quân tử đóng cửa lại đều là lưu manh.”
“…” Diệp Vũ cảm thấy nàng thật sự bội phục người này.
“Xem xong phim thì đi đâu?”
“Về khách sạn.”
“Thuê một phòng không tốt sao?” anh cười.
Diệp Vũ đưa tay kéo nhẹ da mặt anh, cắn răng nói: “Em về khách sạn, anh về đơn vị, ok?”
“Còn nhiều thời gian, chúng ta không đi dạo sao?”
“Không đi cùng.”
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, Thái hậu lão phật gia, người không thoải mái hãy để tiểu nhân hầu hạ.”
“Ta chỗ nào cũng không thoải mái.”
“Tiểu nhân đấm bóp cho người.”
“Ít chiếm tiện nghi đi.”
“Xoa bóp thực ra là sở trường của anh.”
“Lấy cái bàn tay đang quấy rối của anh ra.”
“Đừng tức giận, anh ở đơn vị rất ngột ngạt.”
“….” Diệp Vũ kìm nén, 囧nửa ngày mới có thể nói một tiếng, “Quân nhân chuyên nghiệp như anh bây giờ không thể kiềm chế sao?” cô bày tỏ thái độ thật khinh thường.
“Bình thường lúc huấn luyện không để ý đến cái này, không gặp bạn gái thì thôi đã gặp thì sẽ bộc phát chứ sao.”
Cô a, thật sự là anh làm cho người ta muốn chết. Diệp Vũ hung hăng thúc cùi chỗ vào người anh, dùng bạo lực bày tỏ tình cảm sâu đậm đối với anh.
“Oh ác vậy.”
“Không xem, đi.”
Diệp Vũ phải đi, Tiêu Triệt ôm chặt không buông tay, cười hiền, “Tiền cũng đã bỏ ra rồi, xem cho xong rồi đi.”
“Lúc này cũng đã xem hơn một nửa rồi, giam chung một chỗ với sói, lòng em đã lạnh.”
“Đảm bảo quy củ.”
“Em không tin anh thì sao?”
“Không tin anh thì em tin ai?”
“Hừ.”
Hai người lại nhìn lên màn hình đang chiếu, được rồi, lập tức đồng thời bỏ tay ra.
Gì kia, hài hòa, dịu dàng, nếu toàn dân đã hài hòa rồi thì tại sao bộ phim lại bị cắt nửa chừng?
“Là anh cố ý hả?” Diệp Vũ nghiêng đầu trừng thiếu tá nọ.
“Anh tùy tiện rút một bộ.” Thiếu tá bày tỏ oan uổng.
“Sao anh không tìm một bộ giáo dục trước hôn nhân để xem?”
“Để đến đêm tân hôn cùng nhau xem hiệu quả sẽ tốt hơn không đúng sao?”
“Em phát hiện anh cũng rất lắm mồm.”
“Trời đất chứng giám, anh chỉ vì phối hợp với lão phật gia người mới lắm mồm như vậy.”
“Không tán gẫu với anh nữa. Ra ngoài đi, nhờ người khác giúp. Ở đây thân thể anh khỏe mạnh đối với em rất nguy hiểm. Xuất phát từ sự hài hòa của xã hội, quan hệ quân dân chúng ta phải ra ngoài.
“Anh mặc quân trang đi ra ngoài lần nữa cũng không thuận tiện.”
“Quân trang như vậy là sự bảo vệ cho em nhất.” Diệp Vũ nghiêm trang.
“Màn ảnh trôi qua, không cần ra ngoài.”
“Không cãi nhau với anh, hai ngày rồi em ngủ không ngon, chỉ ngủ được một ít, muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Ngủ ở trong này một lát đi, anh ôm em, đảm bảo không quấy rầy em.”
“Tiêu Triệt.”
“chuyện gì?”
“Kỳ thật, em thật sự là một người khó coi.”
“Anh cảm thấy rất được.”
Diệp Vũ cười nhẹ, “Em thực ra chưa nghĩ muốn kết hôn sớm như vậy.”
“Đã biết, nếu không lúc ấy cũng không lấy anh làm bia đỡ đạn.” Lúc đó là anh thuận nước đẩy thuyền, dựa thế nổi buồm.
Diệp Vũ đột nhiên không biết tiếp tục nói gì nữa, dứt khoát không lên tiếng, sau đó nhắm nghiền mắt dựa vào trong ngực anh. Cô thật sự rất mệt.
Tiêu Triệt giúp cô điều chỉnh tư thế, cởi áo mình ra khoác lên người cô, “Ngủ đi, anh giúp em.”
Phía trước trên màn ảnh cực kỳ vui vẻ, người trong ngực hô hấp đều đều, lòng Tiêu Triệt bỗng cảm thấy rất ấm áp.
Thật ra, có thể dành cánh tay cho một người an tâm ngủ không phòng bị trong lồng ngực mình như vậy vẫn là mong đợi của anh, mà hôm nay anh đã làm được điều đó.
Phim kết thúc, Diệp Vũ mơ mơ màng màng bị người nào đó đánh thức, không tỉnh táo lắm đi theo anh ra khỏi phòng chiếu phim.
Hai người lái xe, ở trên xe cô dựa đầu vào bờ vai anh ngủ tiếp.
Tiêu Triệt đưa cô về khách sạn cô ở, đánh thức cô.
“Diệp Vũ, đến nơi rồi.”
“Ừm.”
Đưa cô về phòng, Tiêu Triệt đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Mẹ, con.”
“Tiểu Triệt, hôm nay nghỉ phép sao?”
“Con đi gặp bạn gái.”
“Nó đến thăm con à?”
“Cô ấy tới đây, nhân tiện chụp mấy tấm ảnh, đợi chút nữa sẽ gửi cho mẹ.”
“Tiến triển như thế nào?”
“Mẹ, con trai đảm bảo trong vòng hai tháng chiến đấu, năm mới sẽ đưa con dâu về chúc tết mẹ.”
“Vậy thì tốt quá.” Mẹ Tiêu cười hai tiếng, tạm ngưng rồi nói, “Thời gian ngắn như vậy, con có thể hiểu rõ cô gái kia sao?”
“Ngài không tin vào ánh mất của con trai mẹ sao? Cô ấy rất tốt, tuyệt không sai.”
“Không phải mẹ nói con