
Tác giả: Thu Thủy Y Nhân
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341169
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.
hân dân.”
Sau gáy Diệp Kiếm lập tức xuất hiện ba vạch đen, “Chị, người nhà còn công kích.” Khẽ đếm tiền, mặt mày lập tức hớn hở, “Không việc gì, chị, tùy tiện công kích cũng được.” Thế giới chỉ có chị họ là tốt, có chị đứa trẻ là đứa trẻ ngoan.
“Không có việc gì nữa thì chị đi đây.”
“Em không quấy rầy chị và anh rể hẹn hò. Chị đi thong thả.” Em họ Diệp nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn chị họ.
“Thật đáng khinh bỉ.” Diệp Vũ trước khi đi còn cho em họ một đá.
Diệp Kiếm phản xạ có điều kiện né tránh, gọi, “Chị, chị đánh lén.”
“Chị thích đấy.” Nói xong đi ngay.
Rời khỏi trường học của em họ, Tiêu Triệt và Diệp Vũ đi từ từ trên đường, nói câu được câu mất.
“Anh thật sự là quân nhân.”
“Ừ, theo tài liệu điều tra mà mẹ tôi nói, bên chỗ ba tôi cũng có.” Diệp Vũ không để ý nói.
“Anh nói rồi, vì vậy kết hôn là điều kiện qua lại đầu tiên.”
“Hình như tôi đồng ý rồi.”
“Sẽ không đổi ý chứ?”
Diệp Vũ im lặng một lát, sau đó cười khẽ một tiếng: “Thật ra tôi nói muốn gả cho quân nhân là thật, chỉ là không ngờ thật sự rơi xuống một người.”
Tiêu Triệt thở nhẹ một hơi, “Làm anh lo lắng.”
“Tìm bạn gái thật sự khó khăn thế à?”
“Mấu chốt là tự mình tìm một đối tượng vừa mắt là không dễ?”
“Đầu năm nay thật sự có chuyện vừa thấy đã yêu à?”
“Sự thật ở đây.”
“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện.”
“Chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm thôi à?”
“Không ngờ anh như vậy còn muốn làm gì?” Diệp Vũ nhìn anh một cái.
Tiêu Triệt nghiêm trang nói, “Tư tưởng tội phạm không tính là tội phạm.”
“Ngày hôm nay có rảnh không?”
“Có.”
“Nhân tiện gặp mấy chị em tốt của tôi uống ly trà.”
“Cái này là thông báo cho mọi người à?”
“Không phải anh cũng la hét cho bộ đội biết rồi sao?”
“Tức giận?”
“Không.”
“Thật không?”
“Dĩ nhiên.”
“Tìm chỗ nào kín đáo thưởng một cái thơm?”
“Chú ý tác phong quân nhân.”
“Sớm biết vậy anh đã mặc thường phục rồi.”
“Cắt.”
Muốn gặp mặt thì phải liên lạc trước, Diệp Vũ lấy điện thoại di động ra quay số tìm người thông báo.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhận, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói phấn khởi, “Diệp Vũ, sao lại gọi điện thoại cho tớ?”
“A, thật xin lỗi, hình như nhầm rồi, vốn là muốn gọi điện thoại cho Vương Thiến.”
“TMD, dám trêu đùa tớ?”
“Đùa thì đùa, có sợ gì?” Diệp Vũ không sợ chết nói.
“Vậy tớ đến chỗ cũ đợi các cậu, buổi trưa không gặp không về.”
“Không gặp không về.”
Diệp Vũ ngắt điện thoại, cười, “Đã xong.”
Tiêu Triệt hỏi: “Bây giờ còn một thời gian nữa mới đến buổi trưa, đi đâu đây?”
“Chúng ta đến hiệu sách trước đi.”
Vì vậy Tiêu Triệt đi cùng bạn gái mình vào hiệu sách.
Diệp Vũ chọn sách rất nghiêm túc, cũng rất chuyên chú. Nhìn cô đứng ở trước kệ sách lẳng lặng lật xem, Tiêu Triệt có cảm giác không nói nên lời, rất thoải mái, rất tươi mát, cũng rất ưu nhã, tựa như một ly trà, mùi hương thơm ngát phảng phất.
Thời gian trôi quanh nhanh chóng, anh nhìn cô cầm vài cuốn sách quấn quýt nửa ngày, cuối cùng chỉ để lại một tập tản văn.
“Không đủ tiền?” anh hỏi.
Diệp Vũ lắc đầu, “Sách nhiều rồi, mua một quyển treend đường giết thời gian là được rồi, những thứ khác lúc về mua cũng được.”
“Cũng chỉ một vài quyển thôi.”
“Cũng không phải anh mang.”
“Mang hành lý rất nhiều?”
“Tôi không có thói quen mang nhiều đồ, ra ngoài tốt nhất nên mang ít đồ.”
“Định ở đây mấy ngày?”
“Chưa nghĩ đến, có lẽ tối sẽ ngồi xe về.”
“Không thể ở lại thêm mấy ngày sao?”
“Ở lại cũng không có chuyện gì, không bằng về nhà tự do tự tại hơn.”
Hai người vừa nói vừa đi đến quầy thanh toán, Diệp Vũ lấy thẻ ra chờ tính tiền.
Tiêu Triệt nhanh chân đưa thẻ ra cho thu ngân, Diệp Vũ nhìn anh, lặng lẽ cất thẻ của mình.
Ra khỏi hiệu sách không xa có mấy quán trà, mục đích của Diệp Vũ chính là ở chỗ đó.
Gọi một bình bích la xuân, Diệp Vũ lấy tập tản văn mới mua ra xem.
“Gạt anh sang một bên sao?” Tiêu Triệt không nhịn được lên tiếng.
Diệp Vũ ngưng động tác lật sách, cười, “Thói quen, xin lỗi.”
“Không sao, về sau anh quen dần là được.”
Lần đầu tiên Diệp Vũ nghiêm túc nhìn anh, nói thật, dáng dấp đàn ông như vậy thật sự quá đẹp trai! Toàn thân mặc quân trang, vẻ ngoài nhanh nhẹn, thế nào cô cũng cảm thấy người này không nên rơi trúng vào mình.
Tiêu Triệt cũng không nói chuyện, bởi vì cô đang nhìn nên cũng nhân tiện nhìn kỹ cô. Mặc dù trên đường anh đã nhìn, nhưng càng nhìn lại càng thích, càng nhìn càng thấy nắm chặt rồi, không thể buông tay.
Diệp Vũ bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cúi đầu uống trà để tránh tầm mắt của anh.
“Diệp Vũ.”
“Ừ.”
“Anh thích em.”
“A,”
“Chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện qua lại trước.”
“Tôi cũng nói, yêu đương không lấy điều kiện kết hôn làm tiền đề đều là lừa gạt.” Diệp Vũ thuận mồm nói.
Tiêu Triệt cười, “Đây là danh ngôn răn dạy.”
“Cũng không thể trách được.”
“Tại sao em muốn gả cho quân nhân?”
Diệp Vũ nhí