Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Thu Thủy Y Nhân

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1241 lượt.

u mày, “Thật sự muốn biết sao?”
“Ừ.”
Diệp Vũ uống một hớp trà, thong thả nói: “Cảm thấy có cảm giác an toàn.”
“Quân nhân cho em cảm giác an toàn sao?”
“Có thể nói như vậy. Xã hội này có quá nhiều người hào nhoáng, quá nhiều tình yêu kiểu fast food. Tôi không thích như vậy. Cho nên dường như quân nhân chuyên nghiệp có vẻ có cảm giác an toàn, ít nhất tỷ lệ ly hôn của quân nhân tương đối thấp.”
Tiêu Triệt nhất thời im lặng.
“Dĩ nhiên, đạo đức của quân nhân hiện đại cũng không phải tuyệt đối, nhưng tương đối vẫn có đạo đức quân nhân.”
Tiêu Triệt xuất hiện vạch đen.
“Đề tài này quá nặng nề, chúng ta đổi chủ đề khác đi.”
Anh không biết nên nói gì.
“Kể cho anh nghe chuyện này, đồng chí thiếu tá.”
“Cái gì?”
Diệp Vũ liếc mắt một cái, nhìn hắn nhỏ giọng hỏi, “Quân nhân các anh có thể rút lui sau khi gửi báo cáo xin kết hôn không?”
Tiêu Triệt cũng nhỏ giọng nói: “Không thể.”
“Đoán chừng, cũng không phải chỉ cần nói chuyện yêu đương là thành công, biết đâu bỏ dở nửa chừng, chia tay.”
“Cái này tương đối phiền toái, anh đã chuẩn bị báo cáo kết hôn rồi.”
“Đừng, chúng ta nên tiến hành theo chất lượng, không phải ai ăn một miếng là mập ngay được đâu.”
Tiêu Triệt vui vẻ: “Không phải em sẽ rút lui nửa chừng chứ?”
“Anh phải cho tôi thời gian thư giãn để suy nghĩ. Đầu tôi đột nhiên nóng lên ngộ nhỡ phạm phải sai lầm, thời gian đâu để sửa. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của bản thân tôi nên phải cẩn thận một chút.”
“Ơ, Diệp Vũ cậu đừng có mà không đứng đắn như vậy, phải duy trì hình tượng quân nhân Đảng ta chứ.”
Hai người đang nhỏ giọng trao đổi, một giọng nói trêu ghẹo chen vào.
Diệp Vũ không ngẩng đầu nói: “Xem như cá đến sống được, tớ còn tưởng rằng các cậu không có ý định đến đây chứ?”
Tiêu Triệt quay đầu liền nhìn thấy một tiểu tri thức ăn mặc gọn gàng đi tới.
Bạch Tinh Oánh vừa quay mặt nhìn sang quân nhân bên cạnh, hai mắt lóe sáng, bước dài đến cạnh Diệp Vũ: “Không phải chứ, chất lượng như vậy à?”
“Tất nhiên, tiêu chuẩn của tớ là một phương pháp hay.
Bạch Tinh Oánh không để ý tới Diệp Vũ, đưa tay về phía Tiêu Triệt, mỉm cười, “Bạch Tinh Oánh, chào đồng chí.”
“Tiêu Triệt, chào cô.”
Ba người ngồi xuống lần nữa, Bạch Tinh Oánh nhìn hai người bọn họ, cuối cùng quyết định mở miệng bạn tốt, “Cậu đào người này từ chỗ nào vậy?”
“Đào bảo vật.” Diệp Vũ rất bình tĩnh nói.
Tiêu Triệt che miệng vui mừng, cô đúng là bảo vật.
Bạch Tinh Oánh lập tức thưởng cho bạn tốt một đánh, “Tớ còn đồ thế chấp đấy.”
“Tớ không đi cầm đồ.” Diệp Vũ nói rõ.
“Diệp Vũ.” Đang nói chuyện lại có người tới.
Lần thứ hai, toàn bộ thành viên đều đến đông đủ.
“Đây là bạn em, Trình Lam, Vương thiến. Bạn trai tớ, Tiêu Triệt.” Diệp Vũ giới thiệu bọn họ với nhau. (bởi vì giới thiệu bạn trai với bạn nên Vũ tỷ đổi xưng hô anh em nhóe  )
Trình Lam và Vương thiến phản ứng không khác với Bạch Tinh Oánh cho lắm, trăm miệng một lời hỏi: “Cậu đào từ chỗ nào ra vậy?”
Đáp án của Diệp Vũ vẫn không đổi, “Đào bảo vật.”
“Cắt.” Cùng nhau khinh bỉ cô.
Trình Lam vẫn thoải mái như cũ, chỉ chỉ vai Tiêu Triệt, hỏi bạn tốt, “Hàm này là hàm gì vậy?”
“Hai vạch một sao.”
Vương Thiến kêu lên, “Là quân sĩ đột kích nhịp tim một trăm tám mươi sao?”
“Ừ, chính cái đó.”
Bạch Tinh Oánh và Trình Lam lâp tức trái phải ôm bạn tốt lay động, “Trời ơi trời ơi, là thiếu tá, là thiếu tá chính hiệu, Diệp Vũ, cậu trúng số độc đắc.”
“Hai vạch một sao còn cách năm triệu đúng không?” Diệp Vũ xem thường.
Hai người lập tức bỏ qua cô, đẩy sang một bên. Hai người ngồi đối diện Tiêu Triệt, bốn mắt ngập tràn mong đợi bát quái, “Đồng chí thiếu tá, kể một chút, sao anh lại luân lạc đến tay Diệp Vũ? Không phải cô ấy bắt được nhược điểm gì của anh chứ? Để cho anh phải chịu uất ức rồi.”
Diệp Vũ nhún nhún vai, rất tự giác ngồi vào bên cạnh Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt lập tức tự động nắm tay bạn gái.
Diệp Vũ liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.
“Là tôi theo đuổi cô ấy.” Tiêu Triệt thẳng thắn.
“Không có thiên lý.” Trình Lam gọi to.
“Có phải ngày đó thời tiết không được tốt nên anh nhìn lầm không ?” Vương Thiến chen vào, tư thế bát quái hoàn toàn không hợp với phong cách thục nữ lúc này chút nào.
Bạch Tinh Oánh tương đối dịu dàng, nói đúng trọng tâm, “Nhất định là bị bề ngoài lịch sự của Diệp Vũ lừa gạt, hoàn toàn không hiểu được bản chất bại hoại bỉ ổi bên trong.”
Diệp Vũ bình tĩnh uống trà của mình, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói công kích khó nghe của bạn thân.
“Lần trước lúc các cô đưa tiễn cô ấy thì thời tiết vô cùng tốt.”
“Lần trước ?” Ba cô gái nhìn nhau, sau đó đồng loạt kêu lên: “Là ngày quan trọng đó sao ?”
Bạch Tinh Oánh hóp mặt bóp tay, “Sớm biết như vậy chúng ta không nên tan tiệc sớm, đường đường chính chính bỏ qua hiện trường gian tình như vậy.”
Hai người nọ xoa xoa nắm tay.
Diệp Vũ buông cái ly trong tay, đặc biệt thong thả thản nhiên nói: “Cái đó, buổi trưa các cậu quyết định uống trà đúng không, cám ơn trời đất.”
“Đừng nghĩ bậy.”<


Disneyland 1972 Love the old s