
Tác giả: Thu Thủy Y Nhân
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341193
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1193 lượt.
u ta không thành vấn đề.”
Diệp Vũ thành thật nghiêm túc nói: “Không, dì Hai, căn bản là cháu không lo lắng về chuyện đó, chuyện cháu lo lắng là xương anh ấy đã lành lại, ngài cũng đừng nghĩ tới việc cắt đứt thêm, đó chính là ngược đãi quân nhân.”
Mấy chuyên gia kiểm tra phòng cũng cười, thì ra còn có thể như vậy.
“Không nghĩ rằng năm đó học nghề mô phỏng nối xương lại có thể khiến cho cháu nhớ mãi không quên cho tới hôm nay như vậy sao ?”
“Nếu như ngài không phải là dì Hai cháu, cháu đã đi tố cáo dì rồi.”
“Nếu dì không phải là dì Hai cháu, sao dì dám ra trường liền bắt cháu đi luyện tay nghề được ?”
MD, đây là người thân sao ?
Trung tá nào đó hiếm thấy dáng vẻ bực tức của bà xã, vừa buồn cười vừa đau lòng. Hai vị ba vợ và mẹ vợ quả thật là hai nhân vật hạnh phúc nhất nhà.
Dì Giang cẩn thận sờ soạng chân cho Tiêu Triệt, cẩn thận hỏi thăm cảm giác của anh, sau đó cười nói: “Không cần lo lắng, bảo đảm sẽ liền lại y như cũ.”
“Lời của dì Hai rất đáng tin, mặc dù khi còn trẻ tuổi có hơi ngốc nghếch gây ra sự cố trên người người ta, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học đã cải tà quy chính rồi. Dì ấy rất quen thuộc từng đốt ngón tay ngón chân trên cơ thể người.” Không thể không nói, cô rất biết cách phát huy tinh thần coi trọng người biết chữa bệnh.
Mặc dù giá cao rất thê thảm !
Tiêu Triệt như hiểu ra, một người quen thuộc với xương cốt con người như vậy, dù sao đối với cháu gái ngoại của dì Hai Giang cũng không xa lạ gì đối với xương cốt con người. Điều này có thể giải thích tại sao cháu gái Lý gia sao có thể đến nông nỗi như vậy. Thì ra tất cả đều nhờ dì Hai Giang, cảm tạ dì Hai !
Đoàn chuyên gia kiểm tra xong lập tức đi ngay, dì Hai Giang không đi.
Chẳng những dì Hai không đi, còn kéo một chiếc ghế chuẩn bị thức cùng cô cháu gái.
Trung tá nào đó rất thông minh cầm trái táo gặm từ từ. Mẫu thuẫn nội bộ Giang gia với những người không hiểu được thì nên tránh đi.
“Sao cháu không nói đến chuyện cô gái ở khoa chỉnh hình ?”
“Làm gì ?” Diệp Vũ cực kỳ khó chịu.
Dì Hai Giang đánh cô một cái, “Bị oan ức cũng không nói cho bọn ta, sao bọn ta có thể giúp cháu hả giận được.”
“Dì Hai, ngài nhất định phải nhớ tới thân phận thiên sứ áo trắng.” Diệp Vũ ý vị sâu xa nói.
Dì Hai Giang lại đánh thêm một cái, ”Thiên sứ quan hệ với dì cái rắm, dì quyết định phải ở trong khoa chỉnh hình một thời gian, nhất định phải phát huynh cao độ tinh thần thiên sứ Bạch y.”
“Dì Hai”
Dì Hai giang hừ một tiếng, sờ sờ cái bụng bự của cô, nói: “Cho dù chuyện này không thông báo cho cả nhà, nhưng cháu đừng nghĩ không nói thì vĩnh viễn không ai biết, đời này phải dán mắt vào cô ta cho đến chết mới thôi.”
Động tác gặm táo của Tiêu Triệt chậm lại, sau đó làm ra vẻ như không có việc gì tiếp tục gặm.
“Chuyện này vốn dĩ không lớn lắm.” Cô cũng không tán thành việc điều động binh lực, chỉ cần bí mật ngáng chân là được rồi. Nhẹ nhàng đơn giản, thật tốt đẹp.
“Những người khác còn không tính, cô ta có gia cảnh lớn như vậy, nhất định phải dán mắt vào cô ta.” Đánh rắn không thể để rắn làm bị thương, muốn thu phục người thì nhất định phải chỉnh bọn họ đến nỗi không thể làm nên trò trống gì mới được. Dám coi thường người nhà bọn họ, đã hỏi bọn họ chưa ?
Diệp Vũ không vui sờ sờ mũi một cái, từ trước đến nay dì Hai nhà cô không phải là một bác sĩ có y đức, nếu trong thế giới võ hiệp thì nhaats định là một nhân vật y tà tiêu biểu.
Cảnh vệ tiểu Trương ở cửa ra vào tỏ ý: Trong bán kính mười mét không có người khác, sẽ không có người nào nghe được chuyện trong căn phòng này, bao gồm cả cậu, dì Hai đã cố gắng hạ giọng hết mức có thể rồi.
Người với người thật sự cũng không giống nhau !
Chị Diệp có thân thế, có gia cảnh, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua chị Diệp thì chị ấy chỉ như một người bình thường, còn rất thân thiết. Nhưng Lý gia hoàn toàn tương phản, luôn luôn cao hơn người dân, cao hơn những người có gia cảnh thấp hơn cô ta. Thành thật mà nói – đã muốn hạ gục cô ta lâu rồi !
Ngàn vạn lần không được phép coi thường quần chúng nhân dân mộc mạc, vậy thì sẽ có chiến tranh triền miên đấy.
“Mẹ chồng cháu có tới đây không ?”
“Cháu còn chưa gọi điện thoại, có lẽ cũng sẽ tới.” Theo như sự quan tâm của mọi người đối với bốn cục cưng trong bụng cô, nhất định mấy ngày tới cũng sẽ bay tới đây, chuyện của Trung tá nào đó có lẽ cũng sẽ bị lộ rồi.
Tiêu Triệt vứt hột, “Anh vừa gọi điện thoại cho mẹ, ngày mai bà ấy đến.”
Diệp Vũ nhìn anh, “Anh trung thực với bà sao ?”
“Nếu không chờ bà đến thì anh sẽ bị bà ấy xử lý ngay lập tức.” Trung tá nào đó dường như cũng nghĩ đây là chuyện không thể làm khác.
“Vậy thì thật là tốt, em cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ mẹ xử lý anh chắc cũng không sao đâu.”
“…” Bà xã, anh không muốn như vậy đâu, sao em có thể nhẫn tâm dâng anh lên đón lửa đạn như vậy…
Diệp Vũ tỏ ý: “Bây giờ anh nên cầu nguyện bốn cục cưng của chúng ta có thể được giúp đỡ ra ngoài, nếu không anh nên chuẩn bị tinh thần thật tốt để hứng nước bọt và nước mắt.”
“Anh thấy em hiện t