Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Thu Thủy Y Nhân

Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341265

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1265 lượt.

buổi chiều, Diệp Vũ quyết định ngày mai sẽ đi.
Kết quả, buổi tối xem phim quá muộn, ngày hôm sau lại ngủ quên.
Diệp Vũ nhìn trần nhà than thở, thật là xui xẻo, rõ ràng đã đặt đồng hồ báo thứ còn không bị đánh thức, đúng là quá lãng phí mà.
Đợi đến lúc cô thu dọn hết hành lý, cuối cùng nhìn xung quanh phòng xem còn sót đồ gì không thì điện thoại trong túi vang lên.
Không hiển thị số!
Cô mím môi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nắm tay rồi lai buông lỏng, cuối cùng trực tiếp ngắt máy. Bà chị này vẫn còn cá tính.
Nhưng điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, cô lại ngắt.
Sau mấy lần như vậy, Diệp Vũ nhấn nút trả lời.
“Diệp Vũ.”
“Đồng chí thiếu tá, anh còn muốn gì?”
“Bọn anh tạm thời có nhiệm vụ cho nên…”
“Không có việc gì.” Cô dứt khoát cắt lời.
“Em bây giờ đang ở đâu?”
“Đang trả phòng.”
“Em vẫn đang ở thành phố XX?”
“Vẫn.”
“Đừng đi, chờ anh đến.”
“Anh không cần phải đến. Không cho phép đến, anh đến cũng đừng trách em tại sao đánh nhau, phá hỏng quan hệ quân dân trong lúc anh đang thực hiện nghĩa vụ. Em là người dân lương thiện, không muốn phạm phải sai lầm. Cám ơn.”
“Đồng chí Diệp Vũ.”
Diệp Vũ sửng sốt, giọng nói này có vẻ rất xa lạ, đương nhiên còn rất nghiêm túc.
“Ừm.”
“Tôi là đoàn trưởng của Tiêu Triệt.”
“Chào đồng chí đoàn trưởng.”
“Tôi thay Tiêu Triệt nhận lỗi với cô.”
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát lắm.”
ở một đầu khác của điện thoại Tiêu Triệt không ngừng nhờ đoàn trưởng, đoàn trưởng nhịn cười, tiếp tục giả vờ nghiêm túc, “Cô xem cô tới đây một lần cũng không dễ dàng…”
“Thật ra thì giao thông cũng rất thuận tiện.”
Nụ cười trên mặt đoàn trưởng không kiềm chế nổi, “Hôm nay chúng tôi được nghỉ phép, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức làm một chủ nhà chu đáo.”
Tiêu Triệt ở bên cạnh liên tục ra dấu tay, đoàn trưởng anh thừa dịp cháy nhà đi hôi của.
Diệp Vũ bên kia không biết tình huống bên này, thẳng thắn trả lời, “Oh không cần, chủ nhà cũng không phải là người thừa lương thực, mọi người tiết kiệm là tốt nhất.”
“Phụt.” Đoàn trưởng lộ chân tướng rồi.
“Đoàn trưởng…” Tiêu Triệt buồn bực gọi, không phải như vậy, công tác tư tưởng làm gì phải như vậy?
Đoàn trưởng gục xuống bàn cười, “Bạn gái cậu nói… Chủ nhà cũng không phải là người dư thừa lương thực, bảo chúng ta tiết kiệm…”
Lần này không phải chỉ mỗi đoàn trưởng cười, những người trong phòng đều cười rất vui vẻ.
Tiêu Triệt đoạt lấy điện thoại, “Diệp Vũ, em đừng tức giận. Anh sai rồi, anh sai rồi không được sao? Đừng đi, chờ anh đến chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
“Anh có qua đây thì em cũng sẽ không đi lấy giấy chứng nhận với anh, cho nên không cần uổng phí.”
“Có thể linh động một chút không?”
“Chị cậu đang giận nên chớ làm loạn.” Diệp Vũ không thể không giận.
“Đừng nóng giận, ngàn vạn lần đừng nóng giận.”
“Không phải anh mới xong nhiệm vụ sao, chú ý thời gian nghỉ ngơi, đừng tới đây, không nhận giấy chứng nhận, anh ra ngoài là việc của anh, cứ như vậy.”
“Đợi chút, đừng cúp.” Tiêu Triệt không để ý tới một đám chiến hữu xung quanh đang nháy mắt, dáng vẻ nhún nhường, “Ý em là lần này không nhận.”
“Đúng.”
“Vậy em vẫn là bạn gái anh.”
“Tạm thời cứ coi là như vậy.”
“Đừng không dám chắc như vậy.” vừa nghe thấy giọng điệu cô đã nhẹ hơn, Tiêu Triệt lập tức đánh tới.
“Em phải về nhà báo cáo cho Thái hậu và lão đầu nhà em một chút, chuyện này khép lại ở đây vì thể diện nhà họ Diệp.”
“Hình như việc này có vẻ như được đánh giá hơi cao rồi.”
“Bình thường thôi, nhà chúng em thường dùng nhỏ thay lớn.”
“Em không thể giúp nói lời nào hay một chút à?”
“Em vô cùng vui vẻ thêm dầu vào lửa phóng đại suy đoán, từ nhỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn, anh có ý kiến gì sao?”
“Không có, tuyệt đối không có.”
“Cúp.”
“Đừng mà, thật vất vả mới tới một chuyến, để anh gặp được không?”
“Phiền phức cho anh.”
“Gặp mặt em, để em cười chọc xong hết giận cũng không thấy phiền.”
“Em đi về trước học một chút ở người thân rồi quay lại cười chọc anh.”
“Cần gì bỏ gần tìm xa, anh dạy cho em.”
“…” Diệp Vũ hít sâu một cái, phun ra, “Em xin hỏi một câu.”
“Cái gì?”
“Có phải anh lại mở loa ngoài không?”
“Anh sai rồi.”
“Muốn chết thì nhanh chóng qua đây, quá giờ không đợi.” Dứt lời dứt khoát cúp điện thoại.
Tiêu Triệt đặt điện thoại xuống, nhìn một vòng chiến hữu xung quanh, “Đã giải quyết.”
Đội trưởng đá một cước qua, “Nhanh đi đi, gạt người ta nữa thì không xong đâu.”
Tiêu Triệt né tránh lưu loát, cười đùa nói, “Tuân lệnh.”
“Có thể dụ dỗ nhận giấy chứng nhận là tốt nhất, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Hiểu.”
Sau đó, Tiêu Triệt đổi thường phục nôn nóng sốt ruột ra khỏi đơn vị.
ở trên đường xác định chỗ cô ở, anh trực tiếp lái xe đến trước khách sạn.
lúc Tiêu Triệt đi vào, Diệp Vũ ngồi xếp bằng trên giường, trong tay loay hoay một bộ bài tú lơ khơ, nghe tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu lên.
“Bà xã.”
“Xin lỗi ra cửa quẹo trái xuống lầu hỏi phục vụ.”
Tiêu Triệt đi lại ngồi ở mép giường, đưa tay ôm


Snack's 1967