
Tác giả: Bình Quả Thụ
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.
nó cũng chỉ có một nguyện vọng, đó là mong cháu có thể trưởng thành bình an, khỏe mạnh. Bây giờ chúng tôi đã đạt được nguyện vọng của mình rồi, không chỉ thân thể khỏe mạnh mà sự nghiệp cũng thành công, thân là cha mẹ, còn có thể cầu mong gì hơn? Tiểu Hướng cũng thế, Tiểu Diệp cũng vậy, chúng đều là những người bình thường, chẳng qua chỉ là yêu một lần, làm những việc mình thích mà thôi, không ảnh hưởng gì đến người khác, cũng chẳng làm hại ai cả. Đợi qua vài năm nữa lại bảo bọn chúng nhận con nuôi, có thời gian thì về thăm chúng ta, cùng chúng ta uống rượu, đánh bài là được. Chúng ta, từ từ rồi cũng già cả thôi”.
Nghe lời nói của mẹ Hướng, thần sắc bố Diệp dường như có phần cảm khái.
Mẹ Hướng nhìn bộ dạng bố Diệp như thế, thở dài: “Con cái tự có phúc phận của chúng nó. Thầy giáo Diệp, anh thật sự muốn ép nó…”.
Bố Diệp giật mình: “Sao thế được! Cô đừng nói bừa! Tôi chỉ có mỗi thằng con trai này, tôi…”.
Bố Diệp không dám nghĩ tiếp, cũng không nói gì thêm nữa. Bố mẹ công nhìn nhau một cái, cha Hướng hắng giọng: “Chúng tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Nam Sơn, sáu giờ tối nay, nếu không ngại, hy vọng cả nhà anh chị nể mặt đến dùng bữa cơm”, nói rồi hai người liền cáo từ ra về.
Cả buổi chiều, nhà họ Diệp đều im lặng vô cùng, bố mẹ thụ trầm mặt không nói gì, thụ thì lại vào phòng ngồi nhìn thời gian trôi qua từng giây, từng phút một.
Thời gian dài đằng đẵng khiến người ta cảm thấy hoảng hốt..
Mắt thấy cũng sắp đến sáu giờ, thụ cuối cùng cũng đứng lên, đi đến trước phòng bố mẹ. Trong phòng khói thuốc lượn lờ, thụ gọi một tiếng: “Bố…”.
Bố Diệp dáng vẻ tiều tụy ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.
Mắt thụ đỏ hồng: “Bố…”.
Bố Diệp im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Bố mẹ không đi đâu…con…đi đi…”.
Sáu giờ tối mùa đông, trời đã tối rồi, ánh sáng nhấp nháy phía xa kia là những ánh đèn trong các mái ấm. Thụ dường như chạy một mạch xuống lầu, còn chưa ra đến cổng khu nhà thì cậu đã khựng lại.
Công đang đứng đó.
Thụ nhìn thấy anh, không biết tại sao lại bật cười. Rõ ràng chỉ mới hơn một tháng không gặp, nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh, cậu dường như lại một lần nữa làm quen anh từ đầu vậy. Cậu nghĩ, ồ, hóa ra đây là người mà mình vẫn luôn chờ đợi. Thụ thấy công đang từng bước từng bước lại gần mình, không nhịn được mà thầm đoán anh sẽ nói gì.
Nói: Anh đã đến đón em về rồi đây?
Nói: Để em đợi lâu rồi?
Nói: Anh yêu em?
Cậu nhìn công bước đến trước mặt mình, chậm rãi vươn tay ra ôm chặt lấy cậu.
Anh nói:
“Anh muốn ăn canh sườn em nấu.”
Thụ nghĩ, có lẽ, câu mà cậu muốn nghe nhất chính là câu nói này.
Cứu viện mạnh mẽ
Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!”
Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.”
Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.”
Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”.
Công thấy mẹ mình đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, nhất thời không biết làm thế nào: “Mẹ…”
Cha Hướng chậm rãi thổi nguội đồ ăn: “Vừa vừa thôi, lỡ đến chiều lại không phát huy được thì chết.”
Mẹ Hướng lập tức đắc ý nói: “Lão Hướng, vừa rồi tôi làm thế nào? Cảm xúc rất chuẩn đúng không. Ồ, A Vãn, thật ra con sinh vào buổi sáng, lúc đó mẹ giận dỗi với bà con nên nhất định đặt tên con là “Vãn”. Cũng không nhớ lúc đó có chuyện gì nữa, giờ quên mất rồi…”
Công: “…”.
Buổi chiều, cha mẹ công đi vào tòa nhà nơi Diệp gia ở, còn công thì đứng dưới đợi, sốt hết cả ruột cả gan. Không biết bao lâu sau mới thấy cha mẹ đi ra. Công vội vàng chạy đến trước hỏi: “Sao rồi? Hai bác đã đồng ý chưa?”. Phụ mẫu hai người mặt không chút biểu cảm nhìn công.
Lòng công lập tức lạnh buốt: “Con biết mà, sao có thể nghe hai người nói một cái là đã thông suốt ngay được… Con biết mà…”.
Nhị vị phụ huynh đưa mắt nhìn nhau.
Thực ra tình hình lúc ban chiều có phần nằm ngoài dự liệu của mẹ Hướng. Lúc mẹ Hướng ở trong phòng nói chuyện với mẹ Diệp, bà phát hiện thái độ của nhà họ Diệp thực ra cũng đã lung lay rồi, xem ra bất kể là mấy chiêu “thà chết không chịu bỏ cuộc” của công hay là hành vi kiên trì của thụ, thì cũng đều có kết quả nhất định cả. Thế là mẹ Hướng liền khóc lóc bịa ra một câu chuyện công lúc trước đã tự sát rồi được cứu như thế nào. Có lẽ là do nhân vật chính trong câu chuyện bịa đặt này là con trai ruột của mình nên bà nói càng thuận miệng, thật giả lẫn lộn, nói tới mức mẹ Diệp cũng thấy đồng cảm, cả hai cùng khóc rưng rức.
Mẹ Hướng vỗ vai con trai: “Sáu giờ tối, nhớ đưa Tiểu Diệp về ăn cơm đấy”, sau đó không đợi con trai phản