
Tác giả: Vu Trừng Trừng
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134663
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/663 lượt.
n, sau khi biết quá khứ của hắn thì nàng không có cách nào đem vẻ mặt lạnh lùng ra để đối mặt với hắn được nữa. . . Thậm chí nàng còn có một loại kích động muốn ôm chặt lấy hắn.
Tô Đồ lật người nhìn nàng: “Sau khi trở về từ thảo nguyên, nàng vẫn luôn im lặng, nàng đang suy nghĩ cái gì?”
Mẫn Mẫn đặt tay lên vết thương của hắn: “Còn đau không?”
Tô Đồ bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng nâng lên môi hôn: “Vết thương cũng đã lành, không còn đau nữa rồi!”
Mẫn Mẫn mở lòng bàn tay của hắn ra, vuốt ve những vết chai sạn trên đó. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một đôi bàn tay không đẹp như vậy, giờ phút này lại khiến nàng động tâm. . .
“Sao lại hỏi vậy?” Tô Đồ cảm thấy nàng hôm nay rất lạ. . . .
“Trừ tổn thương bên ngoài. . . . trong lòng cũng tổn thương rất nhiều sao?”
Tô Đồ nghe vậy thì khuôn mặt khẽ biến sắc, thân thể trở nên cứng ngắc.
Mẫn Mẫn gấp gáp nói: “Ta không có ý gì khác. . . Ta chỉ muốn. . . Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với ngươi. . . Xin lỗi vì những lời ta đã nói. . . Ta. . .”
Tô Đồ cười lạnh: “Chuyện xưa của ta nghe rất cảm động phải không?”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Không! Không hề dễ nghe một chút nào. . . Ta nghe . . . chỉ cảm thấy đau khổ muốn chết. . . .”
Tô Đồ ngồi dậy, sắc mặt không vui: “Vậy bây giờ là nàng đang thương hại ta?”
Nàng khẩn trương ngồi dậy: “Ta không có ý đó. . . . Ngươi đừng nên hiểu lầm. . . .” Đáng chết! Đầu lưỡi nàng như muốn thắt lại. . . .
Tô Đồ vén chăn lên, không nói hai lời liền rời giường, mặc quần áo: “Ta không cần người của Nhật Hi quốc thương hại! Nàng cũng không cần phải xin lỗi vì lời nói của mình, dù sao thì trong mắt các người, Quỷ tộc vốn là đám người man rợ, mạng của chúng ta hèn hạ như chó!”
“Tại sao lại nói như vậy? Ta không có ý khinh rẻ Quỷ tộc! Ta chẳng qua. . . chẳng qua chỉ là. . . .” Mẫn Mẫn kích động nhảy xuống giường, bắt lấy tay hắn.
Tô Đồ không để ý tới nàng, hất tay nàng ra, tiến về phía cửa.
Nàng vội vàng ôm chầm lấy hông của hắn từ phía sau: “Ta hiểu trong lòng ngươi rất khổ sở! Nhưng không phải người nào của Nhật Hi quốc cũng xấu xa như vậy, cũng có những người tốt, ta thừa nhận lão Hi Vương không tốt, nhưng thái tử là người tốt, không nhất định phải chiến tranh mới giải quyết được tất cả, nhất định còn có nhiều biện pháp tốt hơn. . . .”
Tô Đồ xoay người bóp cằm nàng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hung ác: “Nàng có tư cách gì nói những lời này với ta? Nàng thì biết cái gì? Nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được người Quỷ tộc của chúng ta bị người Nhật Hi quốc hãm hại thế nào, nàng đứng ở trên lập trường gì mà nói những lời này? Chỉ dựa vào nàng là một người Nhật Hi quốc sao?”
Mẫn Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta biết ngươi hận Nhật Hi quốc, chẳng lẽ đối với các ngươi, lấy cứng chọi cứng mới là tốt sao? Ngươi quên bọn họ gọi ngươi là gì rồi sao? Ngươi là Ba Đồ Lỗ, là anh hùng trong lòng bọn họ, bản thân ngươi có ảnh hưởng rất lớn đến hy vọng và tính mạng của nhiều người, một khi nổi lên xung đột ắt sẽ có đổ máu, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ máu chảy đầu rơi sao?”
Ánh mắt của Tô Đồ đột nhiên lạnh buốt: “Mọi người ở Quỷ tộc đều cam nguyện máu chảy đầu rơi, bởi vì NỢ MÁU CHỈ CÓ THỂ TRẢ BẰNG MÁU!” Nói xong, hắn liền buông nàng rồi sải bước rời đi.
Mẫn Mẫn nhìn theo bóng dáng lạnh lẽo tuyệt tình của hắn, nàng chán nản ngồi sụp xuống đất, ôm lấy thân thể lạnh run. Tại sao? Tại sao nợ máu phải trả bằng máu? Hắn không biết rằng oan oan tương báo sẽ mãi mãi không dứt sao? Nhật Hi quốc, Quỷ quốc, hai đất nước này đều có người mà nàng yêu, nàng không muốn thấy bất cứ bên nào phải đổ máu, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây. . . . Làm thế nào mới có thể xóa đi sự hận thù trong lòng hắn. . . .
Từ sau đêm đó, Tô Đồ cũng không đến tìm Mẫn Mẫn nữa, lúc đầu nàng vẫn còn hy vọng, bây giờ nàng lại không có cách nào khống chế bản thân mình đừng nhớ đến hắn. Cuộc sống không có hắn, nàng không biết trải qua như thế nào, mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng trông, nhưng có chờ đợi thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nhưng mà, nghĩ lại, cho dù nhìn thấy hắn thì sẽ thế nào? Hắn sẽ không nghe lời nàng, kết quả còn có thể cãi nhau, vậy thì thà rằng đừng nhìn thấy. Nhìn thấy hắn nàng chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang mang, thế nhưng không nhìn thấy hắn lại khiến lòng nàng càng thêm chua xót. . . .
“Chu cô nương!”
“A. . . Là huynh sao. . . Có chuyện gì không?” Mẫn Mẫn kinh ngạc, Hàn Duy vậy mà lại đến tìm mình.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy? Ta kêu cô mấy lần rồi đấy. . . .”
“Không . . Không có!” Nhìn Hàn Duy, Mẫn Mẫn lại nhớ đến một chuyện: “Hàn Duy. . .”
“Có chuyện gì?”
“Trước kia ta thật không lễ phép với huynh, lại còn tát huynh một cái, thật sự vô cùng xin lỗi, xin huynh hãy tha thứ cho ta!” Mẫn Mẫn thành tâm nói với hắn.
Hàn Duy giật mình, nhìn nàng khom người nói xin lỗi với mình như vậy khiến hắn không được tự nhiên: “Ơ. . . . Những việc trước đây ta đã quên hết rồi!” Nàng đã thay đổi rất nhiều, không còn giống tính cách trống đánh xuôi kèn thổ