
Tác giả: Hà Vũ
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 134900
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/900 lượt.
và thất kinh, đủ loại kích thích. Cuối cùng một luồng nhiệt từ bụng dâng lên, giữa hai chân trào ra từng đợt chất lỏng thấm ướt ngón tay hắn.
Toàn thân Tinh Thần cứng ngắc, cảm giác nhục nhã khôn cùng trong nháy mắt cắn nuốt lấy cô.
"Cái miệng nhỏ phía dưới của em so với trên mặt này còn thành thật hơn."
Hắn rốt cục cũng chịu thu tay lại, lập tức đem mật dịch xoa lên cánh môi đỏ bừng của cô, đáy mắt xẹt qua tia hèn mọn cùng trào phúng: "Ẩm ướt như vậy còn làm bộ không cho người ta làm?"
Tinh Thần gắt gao cắn môi không rên một tiếng nào, con ngươi yên tĩnh như nước lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn nhìn trần nhà.
Hắn không làm gì cô nữa, ngược lại đứng dậy cởi trói cho cô, nhưng Tinh Thần giờ không còn chút khí lực nào để đứng lên. Hắn nhìn cô một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Phòng tắm tiếng nước vang ào ào, ánh sáng trong phòng tắm rất tốt, từ bồn rửa mặt trắng tinh đến bồn hoa màu xanh bộ dạng đầy sức sống. Tinh Thần ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghiêm túc chăm chú nhìn bồn hoa thật lâu, cô thật ngưỡng mộ nó có thể tươi tốt, tràn ngập sức sống, sống tốt như vậy........Thật là tấm gương tốt.
Tầm mắt dần dần mơ hồ, Tinh Thần dường như đã không cảm giác đau, tay phải buông lỏng, cô nhìn lưỡi dao cạo của hắn ở trên sàn, lại cúi đầu nhìn nước trong bồn đang dần đầy và càng lúc càng nhiễm đỏ do máu từ cổ tay cô chảy ra, sau đó cô mềm rũ ngửa về phía sau....tất cả hết thảy điều yên lặng.
Nước vẫn đang ào ào chảy, hình như có người phá cánh cửa bị cô khóa trái rồi bế cô từ trong bồn tắm đi ra, lấy khăn lông không ngừng đè vết thương ở cổ tay cô lại.
Người kia hình như rất tức giận, nhưng luôn luôn không nói gì, toàn thân tản mát khí lạnh đủ để cho cô sợ hãi.
Tinh Thần không khỏi tuyệt vọng, vì sao không cho cô chết? Cô đã mệt mỏi quá, quá mệt mỏi......Hình như lại có thêm ai khác đến nữa, ở trong phòng tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng, mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, kim tiêm lạnh băng ghim vào mạch máu mỏng manh, còn tiếng nói chuyện, âm thanh kia làm cô không ngủ được.
"Thế nào?"
"Không sao, may mắn phát hiện kịp thời, miệng vết thương băng bó xong rồi, nhưng buổi tối có khả năng sẽ phát sốt, phải chú ý quan sát."
"Cần đưa đến bệnh viện không?"
"Trước mắt chưa cần, ngài yên tâm, để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều......"
Ý thức dần dần mơ hồ, cô không muốn nghe nữa, chỉ mong ngủ ngon một giấc, không cần tỉnh lại, không cần phải đối mặt với thực tại vì thế cô liền chìm vào bóng đêm sâu thẳm....
Một đêm này, Tinh Thần mơ thấy người mẹ đã chết của mình, rồi Dì Hồng đem cô bỏ lại ở cửa cô nhi viện, họ điều không cần cô. Cô luôn là một người bị người ta vứt bỏ, không ai muốn che chở.
Bóng lưng họ chạy càng xa làm cho Tinh Thần đuổi mãi không kịp, cô không biết làm thế nào nữa chỉ có thể cô độc một mình khóc nức nở.
Lúc này, bên cạnh chợt có bàn tay to nhẹ nhàng xoa lấy má cô, cẩn thận lau đi từng giọt nước mắt, rồi vỗ về lưng cô nhỏ giọng an ủi.
Trong lúc hoảng hốt, Tinh Thần cảm thấy giọng nói này hình như quen quen nhưng lại không nghĩ được ra là ai, thân hình mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả mắt cũng không mở nổi. Nhưng cô biết bàn tay dịu dàng kia đã mớm thuốc cho cô, cho cô uống nước, giúp cô thay bộ quần áo đã ướt đẫm vì phát sốt và luôn luôn nắm lấy tay cô. Thật là ấm áp, cô bị mê hoặc thở dài ra tiếng rồi mơ màng mê man đi.
Tỉnh lại, vẫn là chiếc cửa sổ to sát đất, đáng tiếc là bị đóng kín, không có gió thổi qua nên rèm cửa màu tím không lay động nên mất hết sức sống, trầm mặc rũ xuống đất.
Nhìn tới người đàn ông ngồi bên mép giường, Tinh Thần nghĩ tới những việc đã xảy ra rồi trợn tròn hai mắt, tràn ngập ý hận thù, thà rằng cô tiếp tục mở mơ màng màng còn hơn là nhìn thấy tên đàn ông ác ma này.
Phó Hoành vẫn lẳng lặng ngồi ở ghế tựa bên giường, mắt chăm chú nhìn thứ gì đó trong tay, thấy cô trợn tròn mắt lập tức đến gần cô hỏi: "Đã tỉnh? Muốn uống nước không?"
Tinh Thần thấy hắn đến đây, hai tay liền lập tức nắm lấy chăn, hai mắt tràn ngập địch ý giống như đang nhìn thấy kẻ thù.
"Ừm, tinh thần cũng không tệ, như vậy càng có sức chiến đấu," Hắn nở nụ cười, khóe miệng nở ra thành một nụ cười trào phúng, "Đã có sức chiến đấu, cần gì phải tìm đến cái chết"
"Anh......" Người này thật độc miệng! Tinh Thần muốn mở miệng phản bác, nhưng mới hé miệng ta cảm thấy cổ họng khàn khàn đau muốn chết, giống như bị ngậm một nạm muối to không thể nói nổi.
"Em nghe lời một chút có phải tốt hơn không? Sẽ đều tốt cho cả hai." Hắn nhàn nhã tự tại đến bên cạnh giá để cốc chén bằng inoc cầm cốc nước qua, nhìn cô: "Uống không?"
Cô gắt gao cắn môi, ngồi dậy, đưa tay cầm lấy uống từng ngụm.
Hắn vẫn nhìn cô chăm chú, khuôn mặt trái xoan của cô vốn không lớn còn vì lần tự sát không thành này càng thêm tiều tụy đi rất nhiều, mái tóc ngắn càng khiến cho khuôn mặt càng nhỏ thêm còn chưa bằng một bàn tay hắn, đôi mắt cũng to hơn nữa không hề mang một chút thần thái nào.
Nếu thân thế cô không phải như vậy thì hắn sẽ thương tiếc nhiều hơn...Nghĩ như v