XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134893

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/893 lượt.

n tóc của cô.
Cô không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, một tay còn chống bên sườn kia, dùng tư thế có thể coi như quỷ dị, nửa chống bên trên hắn. Bất cẩn một chút sẽ áp sát chân hắn…….
Mau gỡ ra đi, please, mau gỡ ra đi……
Phòng thật tối………..
Cô nhúc nhích, đụng vào chân hắn, lập tức như bị phỏng, giật ra.
Hic…. lại kéo căng da đầu nữa…..
“Đau?” Hắn ngẩng đầu, nhìn cô.
“Vâng.”
“Đau cũng đừng lộn xộn.”
“Ừ.”
Hắn cúi đầu.
“Cái đó…..”
Mạc Thanh Thành ngẩng đầu.
“Không thì chúng ta bật đèn trước đi…….”
Nếu không bị cúp điện, sao phải mò mẫm trong tối thế này……. Hoặc là, trực tiếp giật đứt đi T.T
Hắn nghe cô nói, thần sắc hơi hoang mang nửa giây, sau đó là giật mình…. Khi hắn định mở miệng nói, ngoài cửa đã có người hắng giọng: “Hai vị…….. Cần ta giúp hai người đóng cửa không?”
[1'> Trích trong thơ “Lý phu nhân” của Bạch Cư Dị [mình tra dịch thơ mà ko thấy'>, Lý phu nhân hay Hiếu Vũ Hoàng Hậu, là phi tần của Hán Vũ Đế. Câu nguyên gốc là: 人非木石皆有情,不如不遇倾城色 – nhân phi mộc thạch giai hữu, bất như bất ngộ khuynh thành sắc. Khuynh thành sắc chỉ vẻ đẹp khuynh thành, mình tạm dịch thành giai nhân cho dễ hiểu.






Trời ạ……..
Cố Thanh giật bắn người bật dậy, suýt nữa khóc luôn. Vì sao Tuyệt Mỹ lại ở nhà a!!!!
Hơn mười cọng tóc bị giật đứt, công sức nãy giờ xem như…. uổng phí. Mạc Thanh Thành muốn cười, lại biến thành ho khan, thanh âm mệt mỏi mang vài phần bất đắc dĩ trả lời: “Cậu muốn giúp chúng ta đóng cửa, không thành vấn đề, bất quá, giúp mình mở đèn trước đi.”
Một bàn tay với vào, vuốt vách tường, tìm được công tắc đèn.
Ba một tiếng, phòng sáng ngời.
o đi về phía phòng bếp, lầu bầu: “Tối nay ăn cháo đi, được không? Trong nhà hẳn có gạo chứ? Em xào thêm mấy món rau thanh đạm…..”
Cô còn chưa nói xong.
Người trên giường đã chậm rãi đưa ra ý kiến khác: “Anh muốn ăn thịt bò bằm chưng.”
Cố Thanh mù mờ quay đầu, bị bệnh không phải nên ăn thanh đạm sao?
“Được không?” Hắn thế nhưng……. lại cố ý đổi giọng, dùng chất giọng tuyệt đối miễu sát cô, nhẹ nhàng hỏi cô được không…… Cố Thanh khựng một chút, chiến thắng ‘chính mình’ đã hàng phục kia, cứng rắn lòng hỏi: “Hôm khác ăn được không? Hôm nay anh bị sốt…..”
“Nguyên liệu đã chuẩn bị ở trong tụ lạnh,” Hắn nói xong, đã xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống, xỏ chân vào dép lê, “Bây giờ đã bớt sốt rồi, để anh làm đi.”
………..
………..
Cô nhìn hắn xắn một nửa tay áo, có xúc động muốn đem hắn chôn vào chăn, sao nỡ để hắn vào bếp nấu cơm?
Cố Thanh nhìn tới nhìn lui, đặc biệt bất lực, lần nữa nỗ lực thuyết phục nam nhân cao hơn mình cả cái đầu này: “Bị sốt ăn thức ăn thanh đạm tốt hơn….. Anh là bác sĩ đó…….”
Vị nhân sĩ cao lớn này, cậu không lên tiếng khuyên nhủ được sao?!
Tuyệt Mỹ bày ra biểu tình vô tội, hắn thật sư không biết nấu cơm, nhìn Cố Thanh.
Cô cứ thế nhìn Mạc Thanh Thành đeo lại đồng hồ, thản nhiên đi đến tủ quần áo muốn lấy áo khoác thể thao mặc vào, thật sự định phát sốt còn đi nấu cơm cho bọn họ………
Hoàn toàn là nhẫn nhịn mệt nhọc, hoàn toàn….. khiến người ta đau xót…..
“Để em làm cho…. Nhưng anh chỉ được ăn ít thôi.”
Cô đầu hàng, triệt để đầu hàng…..
Nếu đã đáp ứng làm thịt bò bằm chưng, cô cũng đành theo lời hướng dẫn của hắn, tìm nguyên liệu trong tủ lạnh, phát hiện ngay cả khuôn bánh trứng [1'> cũng có sẵn. Trời a, nếu hắn không phải bác sĩ, nhất định là đại đầu bếp nổi tiếng…….
Cô bắt đầu nhớ lại.
Năm phút vừa rồi, Đầu Bài đối diện cô, giảng giải cách nấu món này. Hắn nói hai câu đã ho khan, còn cầm ly uống mấy ngụm nước. Cuối cùng, cô không đành lòng, nói với hắn, để chính mình lên baidu tìm cách nấu được rồi.
Hy vọng….. làm ra sẽ không khiến người ta quá thất vọng.
Thịt bò đã được Đầu Bài bằm vụn.
Trong bát sứ trắng đã có gạo, gạo nếp và gạo kê giã thành bột gạo……..
Buổi trưa khi hắn về chuẩn bị sẵn…. Lúc đó hẳn là bắt đầu sốt rồi, quả nhiên điều gì cũng không cản nổi mong muốn ăn thịt bò bằm chưng của hắn sao………
Cô cho thịt bò vào bồn sứ, thêm bột nở và rượu gia vị, cố gắng quấy…. trong công thức cũng không nói phải quấy bao lâu, dứt khoát ra sức trộn nhiều chút, rồi mới cho nước hành gừng, nước tương và dầu ôliu.
Phải ướp khoảng mười phút nhỉ?
Cô nhìn bồn sứ, lại nhìn đồng hồ.
“May mà em đến,” Tuyệt Mỹ đứng trước cửa bếp vây xem, thuận tiện cảm khái. “Anh càng ngày càng cảm thấy, hắn có bạn gái, người được lợi đầu tiên tuyệt đối là anh. Em biết không, nếu em không đến, bữa cơm tối này hẳn là anh làm rồi…..”
Tuyệt Mỹ hoàn toàn không biết làm bếp, bình thường được Đầu Bài phục vụ quen rồi, cảm thấy nấu cơm là chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Cố Thanh cười: “Em cũng không giỏi làm bếp… Nhưng tương đối cũng hiểu, phỏng chừng tại là con gái, nhìn công thức một lần thì cơ bản có thể làm được.”
“Hắn cũng vậy.” Tuyệt Mỹ cảm thấy bội phục sâu sắc, “Hắn thường đi dạo siêu thị, muốn ăn rau thịt gì liền mua về, sau đó mới nghiên cứu công thức, cân nhắc làm thế nào…