Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Săn Tình Tổng Giám Đốc

Săn Tình Tổng Giám Đốc

Tác giả: Trương Ngưng

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134676

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/676 lượt.

“Em ngủ đã lâu, nào, mau dậy ăn chút gì rồi mới ngủ tiếp.”, “A? Món gì thơm quá?” Ân Mẫn Thiên hít hít mũi, thơm quá mới chỉ ngửi thấy hương vị mà đã khiến người khác thèm nhỏ dãi, bao tử cô kêu ùng ục.
“Đây đều là món ăn của nước Ý.” Phàn Vũ Phong đẩy bàn ăn đến bên cạnh giường, mở chiếc nắp, “Rất thơm sao?” nhìn thấy toàn bộ món ăn, Ân Mẫn Thiên nuốt nuốt nước miếng.
Cô thực sự rất đói dụng, một người bụng đói kêu ầm ĩ, không cần để ý nhiều đến món ăn trước mắt. “Được rồi, bụng em đã kêu nhiều như vậy, không ăn thì thật là lãng phí, lãng phí đồ ăn sẽ bị thiên lôi phạt đó.”
Cô nhanh chóng xuống giường, rửa mặt, sau đó, cô không khách khí cầm lấy dao nĩa, tổng tấn công bàn ăn.
Phàn Vũ Phong mỉm cười thưởng thức dáng vẻ ăn ngon lành của cô. “Có hợp với khẩu vị của em không?” Trong miệng Ân Mẫn Thiên còn đầy thức ăn, “Này, anh không định cứ ngồi đó nhìn tôi ăn chứ? Nhiều đồ ăn như vậy, anh định làm tôi no chết sao?”
“Anh chỉ muốn em ăn no, cũng không định biến em thành béo phì.” Phàn Vũ Phong cười cười cầm dao nĩa lên, ăn rất tao nhã.
“Hừ, người phải lo lắng là tôi sao? Tôi biến béo, quay quảng cáo còn ai muốn xem a? Sai, quảng cáo không cần quay, công ty sẽ đổi lại, đúng, tôi nhớ kĩ trên hợp đồng có điều khoản như thế… Nếu như tình trạng tôi không tốt, Phàn thị có quyền hủy bỏ hợp đồng, nhưng lại muốn tôi bồi thường tổn thất.”, “Hình như vậy.”, “Nhưng mà, sợ rằng anh phải thất vọng rồi.” Ân Mẫn Thiên không để ý đến hình tượng ăn như hổ đói, một bên phát ra tiếng cười đắc ý.
“Hắc hắc, Con người của tôi a, ăn nhiều thế nào cũng không thể mập, cái này do trời sinh nha. Cho nên, anh không phiền nếu gọi thật nhiều đồ ăn tới chứ, chiêu này của anh không dùng được rồi, ha ha ha… Kết quả là tôi sẽ ăn hết đồ ăn anh đem tới, tôi sẽ chụp ảnh quảng cáo, còn đảm bảo dáng người không thay đổi, nụ cười cũng sẽ thật hoàn mỹ…” cô đắc ý nói.
“Vậy là tốt rồi.”
“Ách?”
“Anh cũng không mong dáng người em thay đổi, anh thích em như bây giờ.” Phàn Vũ Phong nháy mắt mấy cái với cô, “Chỗ nào cần gầy đã gầy, chỗ nào cần lớn thì đã lớn…” Ân Mẫn Thiên đỏ mặt, “Câm miệng.” Phàn Vũ Phong buồn cười nhíu mày, “Em không muốn nghe lời thật lóng từ trong sâu thẳm trái tim anh sao?” Cô gái ngốc này, sao cô lại cho rằng hắn muốn dáng người cô thay đổi, sau đó sẽ không quay quảng cáo với cô nữa? Hắn rất cưng chiều cô, nên mới gọi nhiều đồ ăn đến ăn cùng cô. “Làm ơn, để tôi ăn nốt bữa cơm.” cô mở to mắt, cố ý không để ý đến những rung động trong ngực, giọng điệu thô lỗ nói, “Anh không nên phá hỏng bữa ăn của tôi nha.”, “Được rồi, anh còn có thể nói được gì chứ?” Hắn buông tiếng thở dài, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Ân Mẫn Thiên hoài nghi liếc nhìn hắn, đường đường là tổng tài của Phàn thị, còn là ông chủ của cô, tại sao lại phải lộ ra bộ dạng nhân nhượng, chiều chuộng trước mặt cô?
Cho dù hắn có muốn theo đuổi cô, cũng không cần hi sinh nhiều như vậy nha!? Hắn như thế này, cô biết ăn nói với cộng sự như thế nào?
Mặc kệ, mau ăn no rồi cùng hắn phân rõ ranh giới, “Anh…” cô hắng giọng, “Nếu như anh ăn no rồi, mời anh rời khỏi phòng tôi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”, “Em mệt thì mau nằm xuống nghỉ ngơi, không cần để ý tới anh.” Phàn Vũ Phong ăn no lau lau miệng, hắn dọn đồ ăn trên bàn, “Anh làm ‘chuyện của anh, sẽ không ảnh hưởng đến em.”
“Bởi vì đây cũng là phòng của em.” Phàn Vũ Phong cười hì hì trả lời, “Nói đơn giản, đây là phòng của chúng ta.”, “Cái gì!?” Ân Mẫn Thiên kinh ngạc.
Phàn Vũ Phong sung sướng gật gật đầu.
Ân Mẫn Thiên lắc đầu, cả người như chấn động, khẽ lẩm bẩm, “Không, không…” từ khi xuất ngoại tới nay, cô gặp phải rất nhiều đàn ông muốn có được vẻ đẹp của cô, có nhiều người ỷ vào mình giàu có, sử dụng không ít thủ đoạn để có được cô, nhưng đều bị cô quyết liệt từ chối. Cô ghét nhất những tên đàn ông không có nhân phẩm, không ngờ tới, Phàn Vũ Phong cũng là loại đàn ông này. “Sao anh có thể…. Sao anh thể đê tiện như thế!?” Cô vô cùng đau đớn trừng mắt nhìn hắn.
Lúc trước cô còn có chút cảm tình với hắn, có một chút động tâm với hắn… Được rồi, cô thừa nhận, không phải chỉ có một chút, mà là rất nhiều… Nếu như hắn quang minh chính đại theo đuổi cô, cô sao có thể cự tuyệt hắn.
Thế nhưng, hiện tại hắn lại lạm dụng chức quyền, ép cô ở cùng phòng với hắn… Thủ đoạn này khiến cô khinh thường hắn, “Tiểu thư, anh không phải là kẻ thù của em nha.” Thấy cô trừng to mắt nhìn hắn, Phàn Vũ Phong không khỏi lắc đầu bật cười.
“Tôi không muốn ở chung phòng với anh.” may mà cô không có nhiều hành lý, Ân Mẫn Thiên kéo nguyên chiếc vali, không kéo hai lời hướng phía cửa đi tới.
“Thiên Thiên.” hắn kéo cô lại.
“Buông tay.” Cô phẫn nộ trứng mắt lườm hắn, “Phàn tổng tài, tôi nghĩ anh đã lầm, tên của tôi không phải là Thiên Thiên, hơn nữa tôi cũng không phải là loại con gái tùy tiện.”, Phàn Vũ Phong cười khổ, “Suốt đời em sẽ gọi anh là Phàn tổng tài, anh nghe em gọi anh như thế, chắc chắn em đang tức giận.”, “Tôi không chỉ tức giận, mà là rất rất giận.” kẻ ngốc cũng biết cô đang tức giận có được