
Tác giả: An Tư Nguyên
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.
gười đàn ông treo nụ cười lạnh, lạnh nhạt xoay người. Đối với yêu cầu của cô, anh ra vẻ không nghe.
Cô trơ mắt nhìn anh ôm người khác vào phòng, cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt, cô hình như còn nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
Âm thanh này quá lớn, cho tới lúc cô căn bản không có dư lực đi lắng nghe tiếng cãi vả bên trong phòng truyền tới.
"Anh lợi dụng tôi!"
"Cái gì?" Thẩm Phi híp hai mắt đang say.
"Đừng giả bộ ngu, làm cái mập mờ đó, không phải là vì lợi dụng tôi chọc tức cô gái kia sao!"
"Vậy thì thế nào, bị cô lợi dụng nhiều lần như vậy, thỉnh thoảng cũng nên lấy lại một chút chứ."
"Căn bản không phải cái vấn đề này được không? Ngươi có lời gì không thể nói rõ ràng với cô ấy sao? Liền nhất định phải dùng phương pháp nát như vậy?"
". . . . . . Tôi. . . Không dám hỏi."
Nghe vậy, Edie tựa như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ trợn to cặp mắt: "Anh đến cùng phải Thẩm Phi hay không? Không dám? ! Anh rõ ràng cũng có chuyện không hề dám? !"
Quả thật rất khó làm cho người ta tin, một người đàn ông ngay cả mưa bom bão đạn cũng không sợ, dĩ nhiên cũng thua bởi trong tay một cô gái.
"Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa, do bản thân mình, tôi muốn ngủ một lát."
Nếu như có thể sớm biết, một giấc này thiếu chút nữa để cho anh vĩnh viễn mất đi Gia Duyệt, anh coi như mệt mỏi nữa cũng nhất định chống đỡ không ngủ đuổi theo cô.
Đáng tiếc, cái thế giới này không có nếu như, càng không có sớm biết.
Đúng, Thường Gia Duyệt không thấy, ở buổi tối hôm đó, không chào mà đi.
Không có ai biết cô đi đâu, cô thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại cho Thẩm Phi.
Mà Nguyên Tu vậy cũng không có động tĩnh.
Thẩm Phi tỉnh táo hồi tưởng lại vô số lần đoạn tất cả chuyện xảy ra trong thời gian đó: cô từ chỗ Lâm Cẩm biết được chuyện của anh, liền vừa vặn bị anh bắt gặp ở chung một chỗ cùng Nguyên Tu.
Hiếm có một cơ hội tốt như vậy phá đổ anh, Nguyên Tu lại không hề làm gì cả.
Duy nhất chỉ có một khả năng, Thường Gia Duyệt nhất định đồng ý chuyện gì với cậu ta.
Anh cũng thử đã đi tìm Nguyên Tu, đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
Công việc, tìm Thường Gia Duyệt, cuộc sống của Thẩm Phi hình như cũng chỉ còn lại có hai chuyện này.
Tất cả mọi người cho là qua mấy ngày, anh có thể khôi phục bình thường. Nhưng sự thật chứng minh, bọn họ cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của Thường Gia Duyệt đối với anh.
Đã hơn một năm, anh cũng không có nhúc nhích chút nào ý niệm muốn buông tha.
Để cho anh ngoài ý là, có người hình như có một dạng ý tưởng giống anh.
Người kia giờ phút này đang an vị ở bên cạnh anh, nhìn chính anh té ở trên ghế sa lon phòng khách trong nhà, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Này, làm sao cậu không một chút hưng phấn nào vậy, cậu cũng đã vào vòng ảnh đế. Chậc chậc, khó trách trước kia Thường Gia Duyệt liều chết giúp cậu tranh thủ nhân vật chỗ đạo diễn Lưu, khi đó không phải cô ấy xác định đúng nhân vật này có tiền đồ. . . . . ."
Nói xong, đối phương ý thức được mình đang không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, mau chóng ngậm miệng.
Đáng tiếc, đã trễ.
Thẩm Phi lười biếng liếc nhìn bạn tốt Liễu Đình, không còn hơi sức đáp lời.
"Còn không có tin tức của cô ấy sao?"
"Ừ." Đáp một tiếng, Thẩm Phi chợt ngồi dậy, "Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ quái."
"Cái gì?"
"Tại sao cậu giống như càng muốn phải tìm được cô ấy hơn so với tôi?"
". . . . . ." Làm ơn, huynh đệ, kia là ánh mắt gì, tẩu hỏa nhập ma à, nhìn ai đều giống như tình địch vậy.
"Hả?" Không có được đáp án, Thẩm Phi không vui.
"Nói nhảm sao không phải, tôi có quan hệ thế nào với cậu, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi."
"Cô gái của tôi cũng là cô gái của cậu?"
"Wey wey Wey!" Đủ rồi nhé, thích đương nhiên ghen, uống một vạc đó chính là đụng chạm hai.
"Nói thật." Anh tin tưởng Liễu Đình vẫn tính là người đủ nghĩa khí, nhưng anh không tin chính mình còn chưa có thỉnh cầu cầu viện, Liễu Đình sẽ tự nhiên cảm giác địa vị huynh đệ xông pha khói lửa.
Liễu Đình cũng ý thức được, ở trước mặt cậu ấy anh đủ hiểu biết rồi, không gạt được bất cứ chuyện gì.
Sự việc đã bại lộ, đó là chuyện sớm hay muộn.
Vì vậy, anh thẳng thắn: "Thật ra thì, là như vậy. . . . . . Cậu phải gắng giữ vững tỉnh táo nghe tôi nói hết nha."
"Nói." Thẩm Phi đã rất không thể tỉnh táo hơn.
"Ưmh, có lần cậu quay quảng cáo tôi đi phòng thay đồ, trong lúc vô tình Thường Gia Duyệt nghe tôi nhắc tới đánh cuộc giữa chúng ta." Kể xong câu này, anh dừng một chút, chờ đợi Thẩm Phi rít gào.
Không ngờ bạn tốt bên cạnh cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Phi cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Đánh cuộc gì?"
"Cậu không nhớ rồi hả?" Chà CMN, chẳng lẽ tất cả đánh cuộc thật ra thì đều chỉ có một mình anh nhớ, "Cậu đã nói sẽ làm cho Thường Gia Duyệt bán mạng vì cậu."
". . . . . . Cô ấy biết? !" Anh đang quay quảng cáo cô cũng biết, sau đó lại một bộ hoàn toàn không sao cả, là cô quá biết diễn, hay là thật không ngại?
"Ừ, tôi nói xin lỗi, tôi có tội, tôi sám hối."
Ai muốn cậu nói xin lỗi sám hối! Thẩm Phi quan tâm h