
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341203
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1203 lượt.
anh biết? Ai cho phép Lăng Bách cầu hôn? Amy vội chạy tới bên Lý Thừa Trạch, e dè nói: “Sếp”.
Bây giờ Lý Thừa Trạch đang tức điên, không biết phải nói gì.
Amy nói: “Quả thực chuyện này quá đột ngột, ngay cả chị Phân và mọi người cũng không biết Lăng Bách chơi trò này”.
Lý Thừa Trạch hít một hơi thật sâu, tức tối: “Không phải vấn đề chuyện xảy ra đột ngột! Tôi giúp cậu ta làm liveshow, tôi tự tay chuẩn bị cho cậu ta cầu hôn, thậm chí còn tự tay đẩy An Dao vào lòng cậu ta!” Anh không biết mình nên làm gì nữa. Tức giận? Phát điên? Trời ơi, anh chỉ muốn giết người.
Amy tỏ ra đồng cảm với sếp: “Sếp, anh phải tin câu này, mọi tình yêu trên thế giới này đều chỉ như mây hững hờ trôi qua..”
“Tôi có cảm giác như có đàn quạ bay qua”.
“Đàn quạ thì hơi đau buồn một chút” Amy thở dài, khẽ vỗ vai anh. “Sếp à, anh nhất định phải vững tin, mọi thứ chỉ như mây trôi thôi”.
“Chết tiệt” Lý Thừa Trạch giật mạnh cà vạt, sắp phát điên đến nơi. Con người ăn cây này rào cây kia như Amy thậm chí còn đang cười thầm! Đồ thư ký đáng ghét!
An Dao nhìn chiếc nhẫn gắn đá đó, không dám tin mọi thứ là thật. Hôm đó Lăng Bách nói muốn cầu hôn, cô tưởng anh chỉ nói đùa, nhưng không ngờ anh nói thật. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, giữa chiếc nhẫn là viên đá đỏ hình trái tim, xunh quanh viên đá gắn nhiều viên kim cương nhỏ đang tỏa sáng chói mắt.
Ông An Ý Phàm mỉm cười giục cô: “Còn không mau nhận lời đi, đúng là con bé ngốc”.
Lăng Bách đang quỳ gối dưới đất hồi hộp nhìn cô, những ngón tay của cô run run đưa về phía chiếc nhẫn, khóe mắt cảm động rơi lệ. Cô nhận chiếc nhẫn, Lăng Bách đứng dậy đeo vào tay cô, rất vừa vặn.
Anh nhớ rất kĩ kích thước ngón tay cô. Những ngón tay của cô thon dài, mềm mại, rất đẹp, đặc biệt là khi cầm có cảm giác vô cùng đặc biệt.
Mặc dù đã kiềm chế nhưng nước mắt An Dao vẫn không ngừng rơi xuống.
Lăng Bách đặt môi lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất say đắm.
Tiếng vỗ tay vang lên một lần nữa, không ít fan cảm động phát khóc, kêu gào như điên: “Lăng Bách, An Dao”.
Lăng Bách dắt tay An Dao, nụ cười mãn nguyện hạnh phúc: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự buổi biểu diễn có một không hai này, trước khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi còn một món quà nữa muốn tặng cho An Dao. Đây là ghi hình của một người cha tự quay, trong đó là những lời ông dành riêng cho con gái, có quá nhiều điều bình thường không thể nói với cô ấy được. Vì thế xin mọi người một chút thời gian.
Ông An ngồi trên xe lắn mắt chăm chú nhìn màn hình, nụ cười vui vẻ và hạnh phúc. Khóe miệng khô khốc của ông đột nhiên rỉ máu, từng giọt máu giống như tràng hạt bị đứt đang chảy xuống người ông. Ông cố gắng kìm nén cơn ho, không dám gây tiếng động.
Máu rơi càng lúc càng nhiều, ông nhìn chằm chằm vào màn hình, cả người mệt mỏi đờ đẫn trên ghế. Gắng gượng đến lúc này là cuộc đời ông đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vì có thể tận mắt nhìn thấy Dao Dao đính hôn, có thể nhìn thấy con gái hạnh phúc đeo nhẫn.
Ông nhìn màn hình, mắt nhòe đi, trong lúc mông lúc dường như ông nhìn thấy mẹ An Dao bước ra từ màn hình, dịu dàng lau vệt máu trên mệng giúp ông, mỉm cười nói với ông: “Ý Phàm à, không đau, mỉm cười một cái rồi sẽ qua”.
Đúng thế, mỉm cười một cái rồi sẽ qua thôi.
Bởi vì những hồi ức ấy vẫn rất tươi đẹp và vui vẻ.
Ông mỉm cười, mắt từ từ nhắm lại, cánh tay buông thõng xuống.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn lên màn hình, trên đó là hình ảnh ông An Ý Phàm nằm trên giường bệnh, ông nhìn vào ống kính, giống như tất cả các bậc cha mẹ đang ân cần nhìn con cái mình. Ông nói: “Dao Dao à, từ khi con lớn khôn hai bố con ta chẳng có gì để nói, mỗi lần tiễn con đi học ở xa, hay khi tiễn con đi làm kiếm tiền, bố đều im lặng, sau đó đứng lặng lẽ nhìn theo bóng con. Bố chẳng nói gì cả, nhưng khi vào nhà lại khóc một mình như một đứa trẻ, bởi không nỡ để con đi xa. Mỗi ngày bố đều ra đầu thôn ngóng nhìn, xem những chiếc xe phía xa có hình bóng con bước xuống hay không. Bố chỉ mong con về nhà, bố không cần tiền của con, bởi vì bố đã như ngọn nến trước gió. Bố chỉ muốn được nhìn con lâu hơn một chút, chỉ muốn được ở bên con…”
“Mỗi lần con về nhà, con đều không muốn nói chuyện với bố, thậm chí còn nổi cáu vì bố hay làu bàu, con không biết đâu… khi còn nhỏ con liên tục hỏi bố tại sao, tại sao. Thậm chí một bông hoa tại sao lại nở cũng hỏi cả trăm lần, nhưng bố vẫn rất kiên nhẫn dạy con, cho đến khi con hoàn toàn hiểu được mới thôi. Bố không bao giờ mắng mỏ con vì điều đó, bởi con là con gái bố. Mỗi lần con không muốn nghe bố làu bàu, bố cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu, lầm bầm với bài vị của mẹ con.”
“Từ khi con bắt đầu lớn khôn, bố con mình càng ngày càng khó nói chuyện. Vì thế mỗi lần bố đều rất chú ý để nắm bắt tâm tư của con. Tha thứ cho bố vì bố không hoàn toàn hiểu biết con gái bố muốn gì, bởi vì bố già rồi, tư duy của bố bắt đầu chậm chạp, trí nhớ cũng kém đi. Bố chỉ có thể nhớ được mọi thứ con thích khi còn nhỏ, chỉ có những hồi ức ấy mới mãi mãi không bị lãng quên, bởi nó đã thành