
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341266
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1266 lượt.
trả lại toàn bộ phí đại diện? Nếu thực sự như thế thì khiến người ta khâm phục quá. Bởi vì những ngôi sao dám làm như vậy đã không còn nhiều, mọi người đều nghĩ tới lợi ích của mình mà thôi”. Những lời nịnh nọt nói ra từ miệng vị đạo diễn này thật khác biệt.
Đinh Kiều Kiệt đứng dậy, nói với giọng rất quan tâm: “An Dao, chắc cô cũng đói rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện”.
Cô im lặng, không đáp cũng không nhúc nhích. Giám đốc cô thấy cô không muốn đồng ý liền quyết định thay: “Được, tôi cũng đói rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi”.
Cô hoàn toàn bị động, chỉ còn cách theo họ ra ngoài. Không khí trong xe hơi ngột ngạt, không ai nói gì. Giám đốc ra hiệu bằng mắt cho cô, cô cũng coi như không nhìn thấy, nhìn lảng ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà bê tông cốt thép lướt qua rất nhanh, những hàng cây xanh bên đường cành lá xum xuê, những tấm biển lớn đập vào mắt. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy hình ảnh của mình trên tấm biển lớn bên đường, là biển quảng cáo của bất động sản Anh Bách. Đến giờ cô vẫn còn nhớ hàng chữ trên tấm biển ấy – Bất động sản Anh Bách, mang lại sự ấp áp cho gia đình bạn.
Đinh Kiều Kiệt đột nhiên lên tiếng: “An Dao, thực ra tôi đã gửi kịch bản cho quản lý của cô, để cô đọc xong rồi suy nghĩ xem có ký hay không. Kịch bản đó cô đọc chưa? Mặc dù có cảnh hở hang nhưng tuyệt đối không phải phim cấp ba, hơn nữa…” Làn xe bên cạnh bỗng có chiếc xe xoẹt qua, vượt lên xe của họ rồi chắn ngay phía trước.
Tài xế đột ngột đạp phanh, đầu xe gần như dính vào đuôi chiếc xe kia. Một chàng trai bước từ trong xe ra, chạy tới đập cửa kính xe của họ. Tài xế bước xuống tức giận quát: “Tại sao cậu lại chặn xe tôi? Cậu muốn làm gì?”. Trái tim An Dao đập loạn xạ, chàng trai ấy chính là Lăng Bách.
Lăng Bách hét lên với cô: “Xuống xe”.
Những chiếc xe bị kẹt phía sau đang bấm còi inh ỏi. Cô hạ kính xuống hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Lăng Bách không nói câu nào, mở cửa xe kéo cô xuống.
Gió trên đường thổi rất mạnh, tạt vào người đau rát.
Cô khó chịu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao lại chặn xe? Tại sao lại kéo tôi xuống xe?”.
Anh cứ im lặng bế cô vào trong xe của mình, lập tức nổ máy rời đi.
Cô ngồi trong xe há miệng tròn mắt ngạc nhiên. Anh dám chặn xe cướp người? Cô tức tối hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có biết là phạm pháp không?”.
Anh chỉ bình thản nói một câu: “Quay lại nhìn đi”.
Cô bán tín bán nghi quay đầu lại. Cạnh xe của giám đốc có thêm một chiếc xe nữa, hai phóng viên tay lăm lăm cầm máy ảnh vừa từ trên xe bước xuống.
Anh nói: “Hai phóng viên đó đã bám theo từ lúc cô rời khỏi biệt thự, nếu cô đến khách sạn để họ chụp được ảnh, ngày mai báo chí sẽ thổi phồng sự việc này đến thế nào?”. Nếu thực sự chụp được ảnh cô và đạo diễn Đinh cùng bước vào khách sạn thì ngày mai chắc chắn các báo sẽ giật tít “An Dao và đạo diễn phim cấp ba gặp nhau bàn bạc, dự tính đóng phim sex phá vỡ hình tượng ngọc nữ”. Vậy thì sự tin tưởng của công chúng mà cô vất vả mới giành lại được sẽ bị sụp đổ, cả thế giới này thực sự chẳng còn ai tin cô nữa.
Xe qua chỗ rẽ, đám người ấy đã khuất bóng. Gương mặt cô tỏ rõ sự cảnh giác: “Vậy anh cũng bám theo tôi lâu như thế sao?”.
Anh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên: “Nếu tôi không đi theo thì cứu cô thế nào được?”. Anh trả lời rất đàng hoàng.
Cô trả lời, giọng nhỏ dần: “Tôi không cần anh cứu”.
Anh bật cười, đáp: “Nhưng tôi cứ muốn cứu cô”.
Cô không thèm để ý đến lời anh nữa, mệt mỏi dựa vào ghế. Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên nặng nề.
Một hồi lâu sau, Lăng Bách chủ động mở lời: “Việc cô vay tôi ba mươi triệu hôm trước…”.
“Anh không cần giải thích”. Cô lập tức ngắt lời anh, cô không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe anh nói.
Nhưng anh vẫn cố chấp muốn giải thích cho cô nghe: “Tôi không vay được bố ba mươi triệu tệ, lại còn bị ông nhốt trong nhà, không thể liên lạc được với bên ngoài. Vì thế… tôi xin lỗi”.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không tin những lời anh nói.
Anh hỏi cô: “Cô muốn vay ba mươi triệu tệ để chấm dứt hợp đồng với công ty à? Vì giám đốc bắt cô đóng loại phim đó? Tôi nghe nói cô đã trả lại phí đại diện, bây giờ có phải trên người không còn một xu?”.
Đôi môi cô mấp máy nhưng không nói gì cả.
Anh đưa tay bật nhạc, ca khúc “Valder fields” vang lên, tiết tấu tuy nhanh nhưng man mác buồn, giai điệu khiến người ta mê đắm.
Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát. Giọng hát của anh hay tới lạ kỳ, giọng anh vang bên ta cô không thua kém giọng ca sĩ. Anh mỉm cười nói: “Có người nói tôi giống Wonbin, chính là Han Tae Suk trong phim “Trái tim mùa thu”, cô có thấy giống không? Thực ra tôi thấy tôi giống chính bản thân tôi, Lăng Bách! Là Lăng Bách độc nhất vô nhị!”. Anh không cần biết cô có đáp lại hay không mà vẫn nói tiếp: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười tôi đọc trên mạng. Có một hộ lý thấy bệnh nhân đang uống rượu trong phòng bệnh, cô liền bước tới khẽ nói với anh ta: ‘Cẩn thận gan[3'>’, bệnh nhân liền mỉm cười đáp lại: ‘Tiểu bảo bối’, ha ha ha”. Anh cười tới mứ