
Tác giả: Liên Tâm
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341297
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1297 lượt.
điện thoại, điều chỉnh chế độ xem tường thuật trực tiếp trên tivi rồi đưa cho ông xem tường thuật buổi lễ trao giải Kim Hoa.
Màn hình rất nhỏ nhưng ông nhận ngay ra bóng hình An Dao giữa biển người. Hôm nay con gái ông mặc rất đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông run rẩy đưa tay sờ màn hình, nước mắt bỗng dưng trào ra. Ông vộ vàng lau nước mắt nhưng nước mắt càng rơi lã chã. Ông nhìn Lăng Bách mỉm cười, gương mặt trắng bệch: “Bụi bay vào mắt rồi”.
Lăng Bách biết thừa những vẫn hỏi: “Có cần cháu thổi giúp không?”
Ông lắc đầu, nụ cười trong nước mắt vô cùng rực rỡ: “Không thổi, bác phải nhìn con gái bác, bác phải nhìn An Dao, nó thực sự bị người ta hãm hại, đám người đó nhất định không được chết tử tế”.
Lăng Bách cũng rơm rớm nước mắt: “Vâng cô ấy bị người ta hãm hại, nhưng mọi khổ nạn đều qua rồi, sau này cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ ở bên bác đến già. Vì thế mong bác phải gắng lên, gắng đợi cô ấy báo hiếu bác, không nên để cô ấy nuối tiếc cả đời.”
“Dao Dao…”, ông vui vẻ gật đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi: “Bác nhất định sẽ đợi được nó, nhất định sẽ tiếp tục gắng gượng. Năm xưa một mình nuôi nó còn gắng gượng được, bây giờ bác không có lý do gì không đợi nó. Sau này nó sẽ hiếu kính với bác, nó sẽ nói ‘bố ơi ăn cơm thôi’, nó còn phải làm cho bác vui vẻ, còn dẫn bác đi du lịch khắp nơi… còn ở bên bác đến già…
“Vâng”. Lăng Bách nén nước mắt, nghẹn ngào đáp lại.
Các bậc cha mẹ trên đời này yêu con cái của mình vô điều kiện. Vì tình yêu của họ luôn nói dối để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, như che giấu bệnh tình, giả vờ vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng họ lúc nào cũng sợ hãi bước chân của cái chết đang lại gần.
Họ nhất định phải cố gắng khiến con cái tin rằng, cho dù không có con cái ở bên họ cũng sống rất vui vẻ. Họ lúc nào cũng nhắc nhở mình không được gây thêm phiền toái cho con cái, cố nén chặt mọi nỗi đau thương và khó khăn ở trong lòng.
Đây chính là tình yêu của các bậc cha mẹ trên đời này. Có thể đã từng cãi nhau với con cái, nhưng họ luôn yêu con mình cho đến cuối cuộc đời.
Anh đã làm quá nhiều việc vì cô, nhiều đến nỗi chẳng thể nào đếm được, nhiều đến nỗi xếp đầy nỗi nhớ và ký ức của cô.
Sáu giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu, các vị khách mời từ các giới đã ngồi kín hội trường rộng lớn.
Lý Thừa Trạch uể oải dựa vào thành ghế xem các màn biểu diễn trên sân khấu. Anh đưa mắt nhìn đám đông, thấy Lão Hoàng – giám đốc cũ của An Dao đang ngồi ở chỗ cũ năm ngoái. Hoàng Thịnh Vỹ ngày càng ục ịch, bên cạnh là vô số người đẹp vây quanh, nụ cười trên mặt rất đắc ý. Dáng vẻ tràn đầy tự tin ấy dường như cho rằng giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất chắc chắn sẽ thuộc về công ty của ông ta.
Anh ghé tai An Dao thì thầm: “Nhìn sếp cũ của cô kìa”.
An Dao không để ý lời anh nói, cô cúi đầu nhìn điện thoại, có hai tin nhắn tới, người gửi là Lăng Bách.
“Ừ”. Giọng Lưu Tử Văn hôm nay rất bình thản, không gay gắt như hôm trước, anh nói: “Nếu thực sự không phải cô thì tôi xin lỗi, hôm đó tôi mắng Lăng Bách, ăn nói có hơi nặng nề. Lăng Bách cũng nói về cô với tôi rồi, tôi và cậu ấy là bạn bè thân thiết từ cấp hai tới giờ, tình cảm giữa chúng tôi rất tốt. Cậu ấy rất thích cô, vì thế tôi xin lỗi cô cũng không sao, chí ít không đánh mất người anh em tốt nhất của tôi. Mặc dù đối với tôi đàn bà con gái chỉ là phù du, anh em tốt mới như chân tay, nhưng người anh em của tôi lại trọng sắc khinh bạn”. Người đàn ông này rất thẳng thắn, có gì nói nấy.
“Tôi không trách anh”.
“Thế à?”. Khóe miệng Lưu Tử Văn nhếch lên, thoáng toát lên khí chất quý tộc: “Hy vọng những lời cô nói là thật lòng, con người Lăng Bách rất kín đáo, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều không biết gia thế của cậu ấy, không nghĩ cách tiếp cận cậu ấy.”
“Anh ấy là thiếu gia của Bất động sản Anh Bách”.
“Bất động sản Anh Bách là một công ty lớn đi đầu trong ngành bất động sản cả nước. Trước đây có không ít cô gái nhờ tôi giới thiệu để làm quen với Lăng Bách, nhưng cái tên Lăng Bách này cũng buồn cười lắm”. Lưu Tử Văn nhìn vào mắt cô, bật cười: “Cậu ấy ra đường mua cái bánh bao cũng nói cám ơn, từ chối con gái theo đuổi mình cũng lịch sự nói cám ơn, con gái gần cậu ấy một phân thì cậu ấy nhích xa một phân, cuối cùng không còn chỗ để nhích nữa thì đứng dậy đi luôn. Tôi cứ không hiểu sao cậu ấy lại như thế, thậm chí đã từng nghi ngờ cậu ấy là gay nữa”. Lưu Tử Văn cười xong liền thở dài: “Kết quả là cậu ấy yêu thầm bao năm nay. Đến lúc thực sự tán gái thì như phát điên. Cô không biết đâu, có đêm tôi đang ngủ thì cậu ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi giới thiệu công ty quản lí cho cậu ấy. Đó là lần đầu tiên cậu ấy cầu xin tôi, lần thứ hai là nhất định đòi đi khu vui chơi thiếu nhi lúc nửa đêm, sau này tôi mới biết cậu ấy làm thế là vì cô, vì muốn khiến cô vui. Cậu ấy thực sự rất ngốc, khi đã yêu đúng là hết thuốc chữa.”
An Dao nhớ như in lời Lý Thừa Trạch đã từng nói, trước đây Lăng Bách chủ động nhờ bạn