Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341295

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1295 lượt.

n về phía trước: “Anh ấy là duy nhất”.
“Duy nhất? Đúng là một từ nhưng bao hàm hai ý nghĩa, nếu Lăng Bách nghe được qua ti vi thì chắc anh phải đi nghiên cứu ý nghĩa của từ ‘duy nhất’ này rồi”. MC nói: “Chúng ta cùng quay lại chủ đề chính nhé, xin mời nhìn lên màn hình, xem tên năm nữ diễn viên lọt vào danh sách đề cử”.
Trên màn hình lần lượt hiện lên tên năm nữ diễn viên và tên bộ phim họ tham gia diễn xuất. Lúc hiện tên Trần Mộng Kỳ thì bên dưới vang lên vô số tiếng “Xùy”.
Lý Thừa Trạch mở phong bì màu đỏ, xướng lên nữ diễn viên xuất sắc nhất: “Tiết Uyển Nhi”.
Mọi thứ không có gì phải thắc mắc. Tiết Uyển Nhi lên sân khấu nhận giải, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
An Dao trao giải xong liền lui vào sân khấu, không cảm thấy vui vẻ gì mà ngược lại chỉ cảm thấy trống vắng dù trong cánh gà có không ít ngôi sao đang ngồi nghỉ ngơi sau khi nhận giải, thậm chí có người còn bật champagne ăn mừng, cảnh tượng rất vui vẻ nhộn nhịp.
Lý Thừa Trạch khen cô: “Diễn tốt lắm”.
Cô không rỗi rãi mà đấu võ miệng với anh, chỉ lẳng lặng đi về phía cửa, Lý Thừa Trạch túm tay cô kéo lại: “Cô định đi đâu? Chúng ta nên tới khu báo chí để trả lời phỏng vấn”.
Cô quay lại lườm anh, dáng vẻ gấp gáp: “Tôi phải đi, tôi muốn gặp anh ấy”.
Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi lại: “Gặp ai?”
“Lăng Bách”.
“Bây giờ cô không thể đi được, chúng ta còn phải trả lời phỏng vấn của báo chí”.
“Lúc Lưu Tử Văn nói với tôi mọi thứ, tôi đã muốn gặp anh ấy, nhớ anh ấy tới phát điên. Bởi vì tôi chưa bao giờ nói với anh ấy tôi nhớ anh ấy thế nào, tôi nhất định phải nói với anh ấy. Còn nữa, tôi muốn mượn xe của anh nên nói với anh trước”. Cô hất tay anh ra, lộc cộc chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Lý Thừa Trạch cảm thấy không thể tin được, cô bỏ lại tất cả, chỉ vì muốn đi gặp Lăng Bách, cô nhớ cậu ấy?
Thần kinh, điên rồ.
Amy lách từ trong đám đông tới cạnh anh, gọi “Sếp”.
Anh buồn bực nói: “An Dao đi rồi”.
“Đi thì đi chứ sao”
“Cô ấy chỉ muốn gặp Lăng Bách, muốn nói với cậu ấy, cô ấy nhớ cậu ấy…”
“Lãng mạn thế”.
“Lãng mạn cái đầu cô, cô ấy lấy xe của tôi đi rồi. Tôi đang nghĩ sáng mai liệu có phát hiện ra bao cao su trong xe của tôi không nữa?”
“Sếp à, tâm lý của anh do ức chế quá độ mà sinh ra các suy nghĩ biến thái rồi đấy”.
“Chết tiệt”. Trong lòng anh cảm thấy hơi buồn: “Tôi cũng không nhận phỏng vấn nữa đâu, tôi muốn về ngủ”.
“Người thất tình thường thế này. Sếp, trước đây có cô nào anh không tán được đâu. Vì lần này thất bại nên mới đau buồn, em có thể hiểu được, đợi sau này khi liên tục thất bại anh sẽ hiểu ra, mọi thứ chỉ là phù du mà thôi”. Amy tốt bụng giải thích cho anh hiểu, thân là thư ký được anh tín nhiệm nhất, cô chấp nhận hy sinh để an ủi sếp: “Huống hồ, sếp à, cup nam chính xuất sắc nhất chẳng phải anh định nhường cho Lão Hoàng sao? Anh không thể vì An Dao mà phá hỏng kế hoạch”.
Đúng thế, vì ký hợp đồng với An Dao mà anh đã đồng ý nhường giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cho Lão Hoàng, thậm chí còn ký hợp đồng. Cho dù chỉ là diễn nhưng cũng phải làm cho trọn vẹn.
Khách mời trao giải trên sân khấu vừa công bố người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không có gì phải bàn cãi khi giải thuộc về Trần Hạo.
Tiếp sau đó là giải nam, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Amy nhún vai nói với anh: “Sếp à, ngay cả giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng thuộc về công ty chúng ta, Lão Hoàng không trúng giải nào. Em đoán bây giờ dưới sân khấu, ông ấy đang tức bốc khói lên rồi, chắc chắn sẽ tìm anh để tính sổ.”
Lý Thừa Trạch gắng lấy lại tinh thần, dặn dò cô: “Gọi tất cả ngôi sao của công ty mình đã được giải qua đây”.
Amy hiểu anh định làm gì nên mau chóng đi gọi bọn họ tới, sắp xếp ổn thỏa xong, tất cả cùng đi sang khu phóng viên báo chí. Các phóng viên vốn đang phỏng vấn người khác, thấy khí thế ầm ầm như thế liền lần lượt chạy tới.
“Quý công ty một lần nữa tạo nên kỳ tích, là tổng giám đốc anh có cảm nghĩ gì?’
“Đạo diễn giỏi, kịch bản hay, vì thế đạt thành tích này là đương nhiên”. Lý Thừa Trạch khiêm tốn cười, nhìn thấy Lão Hoàng đang tức tối đi về phía mình, anh vội vàng bổ sung: “Tôi và Truyền Thông Nguyên Dã mấy năm qua mâu thuẫn không ngừng, thậm chí vì ân oán cá nhân của hai chúng tôi mà ảnh hưởng tới sự hợp tác của các ngôi sao dưới trướng công ty. Để tạo sân chơi tốt hơn cho các ngôi sao công ty tôi, cá nhân tôi quyết định tặng hai chiếc cup này cho anh ấy”.
Anh cầm hai chiếc cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất trong tay, đi tới trước mặt lão Hoàng vui vẻ gọi: “Lão Hoàng”.
Báo chí truyền thông liền vây quang, quyết không thể bỏ qua cảnh tượng đầy kịch tính này.
Hoàng Thịnh Vỹ đưa mắt nhìn một loạt phóng viên, đành cố nén cơn tức.
Lý Thừa Trạch đem hai chiếc cup tới trước mặt ông ta, nụ cười trông cực kỳ tử tế: “Tặng anh”.
Đèn flash nháy liên tục, Hoàng Thịnh Vỹ nhớ tới phụ lục hợp đồng, trên hợp đồng ghi rõ Lý Thừa Trạch sẽ nhường hai cup nam diễn viên chính xuất sắc nhấ