
Tác giả: Dụng Hồng Sắc Thiên Ái Thông
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134903
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/903 lượt.
một tiếng, chân dài chậm rãi trợt từ người hắn xuống. Hắn thở hổn hển cầm lấy điện thoại: “Tốt nhất là nói chuyện quan trọng!”
“Tiên sinh.” James quản gia giọng nói rất bình tĩnh, “Tiên sinh Kobe đã đợi ngài một buổi sáng.”
“Tôi hẹn hắn tám giờ.”
“Hiện tại là mười rưỡi sáng thưa tiên sinh.”
Seven để điện thoại xuống nhìn thời gian, quả nhiên là mười giờ rưỡi. Rèm cửa sổ che ánh sáng cực tốt, khiến cho người ta cảm thấy vẫn là đêm tối, hương vị của cô lại hấp dẫn như vậy, càng khiến hắn muốn nhiều hơn.
Hắn nâng khuôn mặt của cô hôn lên. Cô nhất định đã mơ màng rồi, mềm mại đáp lại hắn, hại hắn không thể xuống giường được.
Một giờ sau trở lại phòng ngủ, hắn mở màn cửa sổ ra, cho gió đi vào phòng, cô ngủ nặng nề trên giường, bị gây sức ép tới mười mấy giờ, mệt chết cô, kỳ lạ là tinh thần của hắn lại sảng khoái, dáng vẻ vô cùng thoải mãn.
Ngồi ở bên cạnh cô, vuốt ve bờ vai mượt mà của cô, chậm rãi trượt từ lưng xuống, lại chậm rãi đẩy mền lông mãi cho đến khi cái mông nhỏ tròn vểnh lộ ra, hắn không nặng không nhẹ nhéo một cái, làn da tuyết trắng cũng đỏ hồng.
Hắn biết cô đã tỉnh, lại phủ lên thân thể cô, dán ở bên tai: “Tôi có việc cần đi mấy ngày, em ngoan ngoãn ở đây, không nên chạy loạn, biết không?”
Cô không nói chuyện, mang đầu chuyển về bên kia, hắn cũng tiến tới bên kia, mổ môi của cô một chút: “Ngoan ngoãn biết chưa? Hử?”
Nắm tay mềm như bột gắt gao đánh trên lớp nệm: “Mau cút!!!”
Mơ hồ ngủ không bao lâu lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô lấy cái gối trong tay ném tới, ném rất chính xác, từ cửa truyền tới tiếng “lách cách” cùng với thét chói tai của một cô gái. Cô nhanh chóng kéo mền lông ngồi lên: “Ai?”
Là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt phương Đông, trang phục hầu gái áo liền váy màu trắng, đẩy một xe ăn, trên đó có một cốc sữa bò đã bị làm ngã, sữa rơi xuống cả thảm trải sàn.
“Tiểu thư, cơm trưa của cô.” Đại khái là cô gái bị dọa, giọng nói vẫn có chút khiếp sợ.
Cô có chút ngại ngùng, “Cám ơn, để đó được rồi.”
“Nhưng tiên sinh nhất định muốn tôi phải nhìn thấy tiểu thư ăn xong.”
Cô nhăn mi, “Hắn đâu?”
Cô gái ngừng một chút mới phản ứng lại được: “Tiên sinh ra ngoài.”
“Đặt ở đó đi, tôi sẽ ăn, cảm ơn.”
“Nhưng tiên sinh nhất định muốn tôi phải nhìn thấy tiểu thư ăn xong” Cô gái lặp lại một lần nữa.
Cô có chút bất đắc dĩ xoa trán, sau đó mới phát hiện một vấn đề, cô không có y phục để mặc! Là do mấy bộ quần áo đều rơi rụng bên cạnh cửa, hơn nữa toàn bộ đều bị hắn xé hỏng!
“Tôi…… Tôi……” Cô cảm thấy thật khó mở miệng, lại ở trong lòng oán thầm người đàn ông kia lần nữa.
“Tiểu thư, tiên sinh có sai dặn chuẩn bị y phục cho cô.” Lại một cô gái xuất hiện ở cửa, tay mang y phục để ở mép giường, sau đó cả hai người tạm thời lui ra. Cô mò qua xem thì thấy quần lót bằng vải bông màu trắng, áo ngủ màu trắng sữa bằng tơ tằm, kiểu dáng đơn giản nhưng làm thủ công tinh xảo, kích thước không lớn không nhỏ rất phù hợp, trong lòng cô có chút cáu, chút thẹn thùng cùng hứng thú. Vừa mới mặc xong, lại có tiếng đập cửa truyền tới, sau khi ăn xong dưới sự giám sát của cô gái kia, cô khóa cửa lại nằm trên giường, cho dù trời sập xuống cô cũng muốn ngủ một giấc!
May mắn không có ai tới làm phiền cô, cô ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, sau khi tắm rửa ăn một bữa cơm cô mới cảm thấy mình sống lại. Cô hỏi Lily, chính là cô gái phương Đông ngày hôm qua đưa cơm: “Tôi muốn đổi quần áo.”
Nhanh chóng đã có người đưa tới, một bộ đồ lót màu vàng nhạt, áo ngủ cũng màu vàng nhạt, cô nhíu mày: “Có thứ khác hay không, quần bò áo thun chẳng hạn?”
Lily rất nghiêm túc đáp: “Tiên sinh nói cô không ra ngoài, mặc đồ ngủ là được rồi.”
Đồ vô lại! Cho rằng làm vậy có thể giữ cô lại sao? Ngây thơ!
Nhưng mà cô cũng không vội. Mang theo ly coffee chậm rì rì đi khắp nơi. Căn nhà rất lớn, đồ tốt không ít, ngay cửa cầu thang là hai bức tranh sơn dầu rất cao, một bức vẽ người đàn ông cao lớn anh tuấn, bờ môi cong cong như cười như không khiến người nhìn không rét mà run, bức kia vẽ một người phụ nữ thần bí khêu gợi, đôi mắt sâu như biển xanh, lạnh lùng ngạo mạn, nhưng cũng rất đẹp.
Lắc lư ly coffee trong tay một chút, cô ngẩng đầu nhìn bức họa người đàn ông, nở nụ cười.
“Tiểu thư?” Lily chạy lên cầu thang đưa điện thoại trong tay cho cô: “Tiên sinh gọi.”
Tâm tình của cô rất tốt, thuận tay cầm lấy, bên tai lập tức truyền tới giọng nói trầm thấp nam tính, cách ống nghe nhưng cũng rất dễ nghe: “Đang làm gì vậy?”
Cô cười uống một ngụm cà phê, không nói chuyện.
“Ba ngày sau tôi sẽ trở về, em ngoan ngoãn một chút, đợi tôi về.”
Cô vẫn cười, không nói chuyện.
“Sao vậy? Còn giận tôi?” Người đàn ông bên kia đầu dây cười một tiếng: “Không phải khi đó em rất thoải mái sao, còn cuốn quýt lấy tôi…”
Tiếng thét chói tai của Lily vang lên, điện thoại đầu tiên là bị ném vào bức tranh sơn dầu sau đó hung hăng bắn ngược ra, nện thật mạnh trên sàn nhà đại sảnh, vỡ thành những mảnh nhỏ.
Ba ngày sau, Seven trở lại Roma, đứng ngoài cửa sơn trang Simon, nhìn thấy bên trong tr