Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sói Và Dương Cầm

Sói Và Dương Cầm

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341680

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1680 lượt.

của ông ta khiến tôi đột nhiên nhớ lại một màn cách đây hai năm: anh trai nhìn thấy tôi ngã từ trên tầng xuống, từ phía đường đối diện vươn tay hướng về phía tôi. Đáng tiếc là, ngay cả chính bản thân mình anh ấy cũng không cứu được.
Khi đó tôi mở miệng thật to muốn gọi anh ấy, nhưng cổ họng lại không thể phát ra một tiếng nào.
Cuối cùng anh ấy… anh ấy cũng không nghe được tiếng cuối cùng tôi gọi anh: “Anh trai!”

“Đừng…” Tôi hoảng sợ lôi kéo cánh tay người áo đen, kêu gào: “Đừng!”
Cái gì tôi cũng không có, Tiểu Cảnh là chỗ dựa cuối cùng của tôi trên thế giới này, tôi không thể mất đi cậu ấy.
Trong nháy mắt, tại lúc Tiểu Cảnh gắng sức giãy dụa thoát ra khỏi sự kiềm chế, gắt gao ôm tôi vào trong ngực, giọt nước mắt đầu tiên của tôi trong hai năm nay rơi xuống, cũng là lần đầu tiên tôi nói với cậu ấy: “Anh trai mau đi…”
“Thanh!” Giọng nói du dương kia lại vang lên phía sau tôi một lần nữa: “Cả đứa bé gái này cũng mang theo luôn đi.”
“Vâng!”

Họ mang tôi và Tiểu Cảnh đến một nơi xa lạ, rất hoang vu hẻo lánh.
Nhà ở đây được xây dựng như một tòa thành thật lớn, vừa vào tới cửa đã thấy một gian phòng có không gian rất rộng, phòng lớn đến mức nghe được cả những tiếng bước chân rất nhẹ, sàn nhà lát đá hoa cương, sáng bóng như gương, đi trên đó tựa như đi trên một tấm băng mỏng.
Trong lúc ngẫu nhiên, tôi thấy bóng người phản chiếu trên sàn nhà, trên người mặc một chiếc váy trắng hơi rộng thùng thình, tóc đen dài ngang lưng rối bù, khuôn mặt gầy gò trắng bệch, hệt như đang giả trang thành một nữ quỷ.
Tôi sợ đến mức lui lại phía sau vài bước, rồi phát hiện ra rằng cái bóng trên mặt đất cũng đang mở to mắt hoảng sợ nhìn tôi.
Đến lúc này tôi mới ý thức được, cái bóng này chính là — chính là tôi.
Tôi khó tin sờ sờ mặt mình, khuôn mặt tròn, hồng hào mũm mĩm trước kia sao giờ lại trở thành thế này.
Khó trách Hàn Trạc Thần không nhận ra tôi, ngay cả tôi cũng không nhận ra được chính mình.
Tiểu Cảnh cầm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Tôi nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của cậu ấy, không thể nói một lời nào.
Cậu ấy nếu như hiểu rõ rằng người đang ông đang ngồi trên ghế sofa kia đáng sợ đến mức nào giống như tôi biết, nhất định sẽ không nói như vậy.
Cái người tên là Thanh kia đi tới bên người Hàn Trạc Thần, cúi người nói: “Đây là tư liệu về Cảnh. Còn tư liệu về đứa bé gái này không tìm thấy, viện trưởng nói rằng từ khi nó chuyển tới từ viện phúc lợi thì đã không có tư liệu, không biết là có chuyện gì đã xảy ra.”
“Không sao, việc đấy cũng không quan trọng.” Hàn Trạc Thần nhận lấy tập tài liệu Thanh đưa cho ông ấy, thuận tiện lật vài trang. Ông ta giương mắt nhìn Tiểu Cảnh bên người tôi: “Cậu qua đây.”
Bàn tay của Tiểu Cảnh nắm lấy tay tôi chặt hơn, không hề nhúc nhích.
Ông ta thấy Tiểu Cảnh không hề cử động, cũng chẳng mảy may tức giận, nhấc mi mắt nhìn Thanh, chỉ vào tôi.
Tôi lập tức hiểu ra dụng ý của ông ta, thế nhưng một người tay trói gà không chặt như tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giương mắt nhìn Thanh đẩy Tiểu Cảnh ra, kéo tôi tới trước mặt Hàn Trạc Thần.
Hai năm qua, tôi luôn luôn muốn tìm được người đang ở đối diện tôi này, trên ngón tay ông ta vẫn còn dấu răng nhưng máu đã ngừng chảy, có thể thấy tôi cắn ông ta một phát đối với ông ta mà nói căn bản cũng chẳng đau đớn gì.
Về sau thì sao, tôi nên làm thế nào đây?
Tôi cố gắng suy nghĩ.
Ông ta đưa tay ra xoa đầu tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ: “Cháu tên là gì?”
Tôi lắc đầu, mở to hai mắt, cố gắng nhận rõ khuôn mặt ác ma của ông ta.
Trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt của ông ta tựa như sơn mài, vẫn là khuôn mặt tuấn tú như lần đầu mới gặp.
“Được rồi, từ nay về sau cháu tên là Hàn Thiên Vu, là con gái tôi.”
Con gái? Một người sát hại cả gia đình tôi lại nói với tôi, tôi là con gái của ông ta, chuyện này thật hài hước!
“Ông buông bạn ấy ra.” Tiểu Cảnh đang bị Thanh giữ lấy cánh tay, gào lên.
Hàn Trạc Thần cười cười, nhìn về phía cậu ấy: “Cậu thích cô bé?”
Tiểu Cảnh thoáng sững sờ, khuông mặt vàng vọt chợt ửng hồng.
“Nay mai tôi sẽ sắp xêp cho cậu đi huấn luyện. Tôi cho cậu thời gian 8 năm. Nếu khi cậu trở về có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi sẽ đưa cho cậu thứ cậu muốn, còn nếu như cậu không làm được… thì đừng trách tôi!”
Tiểu Cảnh nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm mà một bé trai mười tuổi vốn không nên có.
Hàn Trạc Thần đưa tay ôm tôi lại, bế tôi ngồi lên đùi ông ta, ngón tay thon dài đặt trên cổ tôi, đồng thời sử dụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da tôi.
Tôi sợ đến mức không dám cử động dù chỉ một chút, tôi tin tưởng rằng, với tính cách tàn nhẫn của người ấy, ông ta bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết tôi.
“Tôi nghe theo ông.” Tiểu Cảnh cuối cùng cũng mở miệng.
“Tốt!” Ông ta hài lòng gật đầu, ôm tôi đi về phía cầu thang. “Thiên Thiên, ngày mai cha đưa con đến trường.”
Nhớ rằng khi còn bé, lúc cha kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, ông đã từng nói: ác quỷ mang bộ dạng kinh khủng không hề đáng sợ, đáng sợ


80s toys - Atari. I still have