
Tác giả: Hạ Mạt Thu
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341143
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1143 lượt.
“Là thạc sĩ tài chính đến từ California.”
“California?” Thích Giai ngạc nhiên, “Không phải người đi theo giám đốc là cùng học với nhau chứ?”
“Đúng rồi.” Amy ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô cúi đầu xuống để nói, “Cô ấy đi cùng với Merlin đến trụ sở chính của MH ở HongKong, rồi lại cùng nhau từ HongKong đến Bắc Kinh đó!”
“Có ý tứ gì?” Thích Giai đột nhiên không thích Amy ra vẻ thần bí trong lời nói như vậy, cùng nhau làm việc thôi mà, như thế nào mà trong câu nói của cô ấy lại mang hàm nghĩa quan hệ không bình thường.
Amy đưa mắt liếc Thích Giai một cái ý coi thường: “Có ý từ gì? Kiêm điệp tình thâm chứ sao. (Kiêm điệp tình thâm= đôi chim nối cánh nhau cùng bay)
Kiêm điệp tình thâm? Thích Giai liếc liếc mắt vào phòng họp có cô gái đó, nhất thời cảm thấy lạnh cả người, có chút để tâm, cô lắc đầu, ám chỉ chuyện này đối với mình không có quan hệ, nhưng miệng lại không nhịn được mà nói: “Cùng nhau về nước thôi mà, có thể chứng minh được điều gì đâu?”
“Cô ngốc quá, nếu không có quan hệ thì sao lại cứ đi theo?” Amy mang ánh mắt khinh bỉ: “Hơn nữa, hai người bọn họ đã sớm ở chung.”
“Ở chung?” Thích Giai kinh ngặc trừng lớn mắt, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, “Cô làm sao lại biết được?”
“Tôi có người bạn học dưới khóa Lâm Tiêu Mặc, cô ấy nói cho tôi biết.” Amy đúng là có mạng lưới tình báo không chỉ bao trùm GS, cơ hồ còn có thể là toàn bộ Bắc Kinh này lớn nhỏ đều biết. Phải biết rằng, người như Lâm Tiêu Mặc không chỉ là đối tượng đứng đầu của cuộc săn đuổi, cũng làm cho những người như Amy đây coi anh là người đàn ông độc thân kim cương mà phóng mọi ánh mắt để nhìn. Nhưng mà, cô vừa hỏi thăm thì đã được thông báo, người đàn ông kim cương này đã là hoa có chủ, mà người chủ này lại là một người có tài mạo cùng gia thế xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.
“Haizz, cô nói xem, người đàn ông tốt như vậy sao lại đã bị buộc chặt rồi chứ?” Amy cứ vậy mà cảm thán, không chú ý đến Thích Giai bên cạnh đã hóa đá.
Anh đã có bạn gái, lại còn ở cùng nhau, khó trách anh lại cảnh cáo mình không được dây dưa với anh.
Nhiều năm như vậy qua đi, Thích Giai chưa bao giờ hy vọng Lâm Tiêu Mặc vẫn đứng ở đó chờ cô, nhưng tối hôm qua sau khi gặp lại anh thật sự không được tự nhiên, anh cuồng bạo hôn cô, còn có sáng nay anh tận lực lễ độ xa cách đều làm cho cô dấy lên một tia hy vọng....có lẽ anh còn yêu cô.
Chỉ là, nhìn thấy người con gái ở trong phòng họp kia, đáy lòng có chút lạnh lẽo len lỏi vào mỗi một ngóc ngách trên thân thể cô, làm cho cô như ngã vào hầm băng, nói không lên lời.
Cô, vẫn dại khờ như vậy...
“Giai Giai, cô không sao chứ?” Rốt cục Amy cũng nhận ra sự khác thường của cô, liền lay lay tay cô vài cái, gọi sự chú ý của cô trở về.
“Không có gì đâu, dạ dày đột nhiên có chút không thoải mái.” Thích Giai cố gắng mỉm cười, nhưng con ngươi đen lại không có chút độ ấm.
Một câu nói này làm Amy cảm thấy mờ mịt, còn người giỏi đoán ý như Tô Hà thì trái lại liền hiểu được vài phần. Vội vàng cười, tỏ vẻ đồng ý: “Giám đốc Lâm nói đúng, dạ dày của cô ấy đúng là do ăn 3 bữa cơm không đúng giờ nên mới bị đau như vậy.”
Nói xong liếc mắt một cái sang Lâm Tiêu Mặc, hướng Amy ra chỉ thị: “Đi đi, nói với cô ấy là chị bảo đi ăn cơm, nhất định phải đi.”
Amy tuy rằng không hiểu nụ cười của Tô Hà, nhưng mệnh lệnh của sếp là phải chấp hành và phải làm cho thấu đáo. Mà Tô Hà dường như biết Thích Giai sẽ từ chối vì thế cố ý gọi điện thoại: “Chúng tôi đều đang ở bãi đỗ xe chờ cô, xuống dưới đi.”
Điều này, Thích Giai chính là biết nếu cô không đi sẽ làm cho bọn họ phải đứng chờ cô, vì thế cất điện thoại rồi cầm túi xách đi theo Amy xuống lầu.
Đồ ăn Trung Quốc ở Đàm gia là nổi danh ở Bắc Kinh vì có hương vị cùng màu sắc đều tuyệt vời, mà vào miệng cô lại thành nhạt như nước ốc, không có vị gì.
Trong bữa tiệc này mọi người đang ăn uống linh đình, người của hai bên công ty cùng nhau chúc rượu, khen ngợi lẫn nhau. Thích Giai chỉ lo cúi đầu, tận lực không làm cho bất kỳ ai chú ý tới. Cô cũng không biết là do buổi sáng bụng rỗng lại uống nhiều cafe thế nên ăn được một chút là dạ dày cô thật sự đau, đến khi uống hai chén nước ấm mới thoải mái hơn chút.
Vây cá hầm được mang lên, cô liền có ý muốn ăn, nhưng mới vừa đem thìa bỏ vào âu, chợt nghe Lâm Tiêu Mặc bỗng nhiên nói với chủ quán, “Sao lại có hạt ý dĩ?”
Thích Giai vừa múc lên, quả nhiên nhìn thấy hạt ý dĩ được hầm cách thủy, âm thầm kêu may mắn vì chưa có ăn, nếu không lại được một trận dị ứng thì khổ.
“Hiện tại thời tiết ẩm ướt, hạy ý dĩ là để trừ ẩm ướt, cho nên chúng tôi cho thêm hạt ý dĩ vào hầm cách thủy.” Người nhân viên kiên nhẫn giải thích.
Mọi người vừa nghe xong cũng không nói gì, chỉ có Lâm Tiêu Mặc nghiêm túc nói: “Sửa lại phần nguyên liệu ghi trên menu đi, nếu không có người không ăn được mà bị dị ứng thì là vấn đề lớn đó.”
Lời nói thực sự nghiêm túc, làm người nhân viên có chút khẩn trương, vội nói, “Thật ngại quá, chúng tôi liền nói với quản lý vấn đề n