
Sếp Ta Chuyên Ngành Là Đào Bẫy
Tác giả: Kim Quốc Đống
Ngày cập nhật: 04:16 22/12/2015
Lượt xem: 134407
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/407 lượt.
ả lên trên chiếc bàn nhỏ, tất cả ngôi nhà trong con ngõ này được bài trí na ná nhau, cô nhìn sang xung quanh, hỏi: “Ngải Mễ không ở nhà ạ?”.
“Ngải Mễ đến nhà bạn ăn cơm rồi.” Ông nội trả lời.
“Vâng, chuyện thì dài nhưng cháu nói ngắn gọn nhé...” Nói đên đây cô Trương cảm thấy chuyện này rất khó mở lời.
“Mẹ nó chuẩn bị đến đưa nó đi à?” Bà nội vẫn mỉm cười như mọi khi. “Haizz, cuối cùng ngày này cũng đã đến, nhưng đã gần hai mươi năm rồi, chúng tôi cũng đã có lãi rồi.”
Cô Trương không ngờ bà nội lại có thái độ này, cô chỉ cười trừ, dòng suy nghĩ lại quay về với năm xưa, hồi đó Aaron đã chào đời, nhưng mẹ cậu vẫn muốn có một đứa con nữa, nhà nước lại không cho sinh con thứ hai, và thế là khi bà có bầu, sau khi đến bệnh viện kiểm tra biết là con gái, bèn bàn bạc, đến khi sinh sẽ sinh ở nơi khác, nhờ ông bà nội nuôi hộ. Họ không có con cháu, vừa gặp Ngải Mễ đã thấy thích. Lúc đó nói là nuôi một thời gian, nhưng không ngờ thoắt một cái đã mười mấy năm. Sau đó tình cảm của cha mẹ Aaron mỗi ngày một xấu đi, không ai còn tâm trí nào nhớ đến Ngải Mễ nữa, và ở nhà, Aaron cũng như vậy, còn không hạnh phúc bằng Ngải Mễ.
“Mẹ nó bảo cháu đến để hỏi ý hai cụ.” Cô Trương nói rất khách khí.
Ông nội châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Nó là con gái cô ấy, cô ấy muốn đưa về là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn hỏi chúng tôi làm gì nữa”.
Bà nội trợn mắt nhìn ông: “Ông nói năng kiểu gì vậy?”, quay đầu vẫn mỉm cười nói với cô Trương rằng: “Bao giờ cô ấy muốn đưa Ngải Mễ về?”.
“Chuyện này nóng vội cũng không được, ông bà đều nói với Ngải Mễ là nhặt được nó, hiện giờ tự dưng lại mọc ra một bà mẹ ruột, không cẩn thận, con trẻ sẽ không chấp nhận. Ông bà cứ từ từ nói với nó, chuyện này đòi hỏi phải có một quá trình tiếp nhận.”
Lúc cô Trương ra cửa, nhìn thấy Aaron đứng ở đó, hai người đưa mắt nhìn nhau trong bóng tối, cô nghĩ một lát, không nói gì rồi vội vàng đi ra.
“Ông nội, bà nội.” Vừa vào đến cửa, Aaron đã quỳ sụp xuống.
Ông bà nội vội vàng đến đỡ cậu dậy, nhưng cậu vẫn quỳ, không chịu đứng dậy: “Ông nội, bà nội, cháu thay mặt ba mẹ đến để cảm ơn ông bà”.
Cậu đã quỳ rất lâu, hôm nay qua lời mẹ, cuối cùng cậu đã biết được đôi chút, cậu liền vội vàng đến để quỳ lạy trước hai cụ già vĩ đại này. Đây là lời cảm ơn của người anh đối với việc hai cụ đã nuôi nấng em gái ruột của mình.
“Ừ, ừ.” Bà cũng không kìm chế nổi, nước mắt lưng tròng, bà không biết đó là trách móc hay thương xót: “Aaron cháu đừng khóc nữa, không được khóc nữa! Đàn ông con trai tại sao có thể rơi nước mắt tùy tiện như vậy, lại còn tùy tiện quỳ xuống nữa chứ? Bà sẽ giận đấy!”.
Aaron đứng dậy, cậu móc từ trong túi ra một chiếc phong bì, đặt lên bàn: “Ông bà ạ, đây là cái mẹ cháu bảo cháu chuyển cho ông bà”. Là một khoản tiền, cụ già không từ chối. Bà cụ gật đầu: “Cháu về nói với mẹ rằng, dù thế nào thì bà ấy cũng có lỗi với đứa con gái này, sau này phải đối xử tốt với nó”.
Họ tiễn Aaron ra cổng, bà nói: “May mà có thằng anh trai như cháu mấy năm qua chăm sóc Ngải Mễ, chắc chắn phải chịu rất nhiều điều cực khổ”.
Ông bà không biết, đối với người anh trai đẹp trai, dịu dàng này, Ngải Mễ còn có thêm một tình cảm khác, và trước tình cảm mà Ngải Mễ dành cho mình, Aaron đã dùng một lý do gần như rất hoang đường để từ chối. Rất nhiều lần cậu muốn nói cho Ngải Mễ biết sự thật, nhưng câu nói đó của mẹ, không phải là không có lý: “Nhà mình như thế này, vẫn nên để Ngải Mễ sống một cuộc sống yên bình thì hơn”.
Giờ thì đã ổn, cậu và mẹ đã bàn bạc với nhau, mình chuyển sang sống cùng họ, còn mẹ cũng sẽ nói cho Ngải Mễ biết hết sự thật.
Sau khi biết được sự thật, Aaron hy vọng Ngải Mễ sẽ tha thứ tất cả mọi điều cho mình. Tại sao mình lại tốt với cô ấy như vậy, nhưng lại từ chối lời đề nghị đến với cô ấy, tại sao mình lại dùng một lý do rất hoang đường là thích con trai để từ chối cô ấy, chỉ cần Ngải Mễ biết Aaron là anh trai ruột của cô, cô ấy sẽ hiểu.
Chỉ có điều cho dù thế nào, đối với Ngải Mễ, cũng là một cú sốc lớn. Thích anh trai ruột của mình, hoặc là thích một chàng trai mãi mãi không thể thích con gái, đâu là bi kịch khiến người ta phải cảm thương hơn. Nếu tình cảm của người mẹ đến muộn này có thể cứu vãn điều gì, thì đều được coi là một chút bù đắp cho Ngải Mễ.
Tối nay, Ngải Mễ cùng xem bóng đá với Đường Mộc, là trận bán kết World Cup, đội Đức đá với đội Hàn Quốc. Trước đó đội Hàn Quôc liên tiếp làm nên những điều kỳ diệu, thắng được mấy đội mạnh truyền thống của châu Âu, hôm nay, họ lại gặp đội Đức. Chúng xem trong quán bar, vì ở đây không khí rất náo nhiệt.
Đường Mộc tặng Ngải Mễ một chiếc áo xịn của đội Đức, in hình số 13, là số áo của cầu thủ Ballack mà Ngải Mễ thích nhất.
“Cái này mất nhiều tiền lắm nhỉ?” Ngải Mễ hỏi nhưng vẫn nhận quà. Cô cũng cố tình tỏ ra rằng chiếc áo này rất đắt. Chỉ có điều Ngải Mễ hiểu rằng, tất cả những cái có thể dùng tiền để mua, đều là đồ rẻ tiền, vì có những thứ, tiền không thể mua được. Nếu có thể, cô muốn dốc hết mọi báu vật trên thế giới, để mua một lời tỏ tình của Aaron.