
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1341414
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1414 lượt.
g tốt, coi như thằng em này cầu xin bà chị, bà chị hãy cố nhẫn nhịn, miễn cưỡng ứng phó. Em sẽ khắc sâu trong lòng đại ân đại đức của bà chị."
"Nhẫn nhịn? Nói thì dễ, cậu thử nhẫn nhịn cho tôi xem!"
"Em cũng muốn thử lắm chứ! Đáng tiếc, em không tài hoa tuyệt thế như bà chị."
"Gớm, cậu chỉ giỏi mồm mép..."
"Em nói thật lòng đấy! Nếu không phải bà chị phẩm chất trong sạch, gần bùn mà chẳng vấy bùn thì bà chị đã trở thành nữ diễn viên chủ lực từ lâu. Giải Kim Tượng, Kim Điểu gì đó, làm gì đến lượt người khác?"
Thấy Giản Nhu vừa mỉm cười nghịch ly rượu trong tay vừa trầm tư suy nghĩ, có vẻ hơi dao động, Lý Huân tiếp tục thuyết phục: "Em biết bà chị không bận tâm đến danh lợi, nhưng lần này, dù bà chị không sợ bị "đóng băng", cũng xin bà chị hãy nghĩ cho em. Nhà em trên còn bố mẹ già, dưới còn con nhỏ, miếng cơm manh áo của cả gia đình đều trông cậy vào bà chị."
Anh ta thao thao bất tuyệt, quyết chí không đạt được mục đích sẽ không ngậm miệng. Ai ngờ Giản Nhu thốt ra một câu: "Được, tôi đi... Cậu giúp tôi chuyển lời tới Lưu Tổng, tôi muốn đóng vai nữ chính."
Lý Huân vô cùng mừng rỡ, vỗ ngực bảo đảm: "Được, được! Chắc chắn không thành vấn đề."
Giản Nhu liền nở nụ cười quyến rũ. "Cậu phải ghi nhớ đại ân đại đức của tôi đấy!"
"Vâng!"
Lý Huân lập tức chạy đến báo cáo với Lưu Tổng. Nghe anh ta nói, Lưu Tổng gật đầu lia lịa.
Một ly rượu vang xuất hiện trước mặt Giản Nhu. Không cần nhìn cô cũng đoán ra người đang cầm chiếc ly là ai.
"Bàn xong điều kiện rồi à?" Giọng nói trầm thấp của Trịnh Vĩ vang lên bên tai cô.
Giản Nhu nâng ly rượu, mỉm cười. "Bàn xong rồi. Vì vậy tối nay tôi sẽ theo hầu anh đến cùng!"
Trong bữa cơm xã giao, bởi vì ngồi xung quanh bàn ăn, dưới ánh đèn sáng trưng nên đám đàn ông ít nhiều còn e dè, giả bộ đạo mạo, nghiêm trang, nhưng khi tới phòng KTV, ánh đèn mờ mờ, âm nhạc sôi động, thêm vào đó là sự kích thích của rượu mạnh, những người đàn ông ăn uống no say không còn kiêng nể, ngồi tựa vào thành ghế, tận tình hưởng thụ cơ thể ngà ngọc của các người đẹp trong vòng tay.
Giản Nhu lại bị mời uống thêm mấy ly rượu mạnh. Rượu vang trước đó bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, khả năng kiềm chế cũng dần yết ớt, bóng người trước mặt càng lúc càng mông lung, cơ thể càng lúc càng nhẹ bẫng. Cô cầm micro hát hai ca khúc bi thương. Tuy nhiên cô đã bật cười, đặc biệt đến đoạn: "Đã đánh mất sự thuần khiết của ngày nào, không thể phân biệt là yêu hay hận. Ánh mắt em thoáng dao động, chìm nổi trong vòng xoáy..."
Cô cười rũ rượi như không thể khống chế bản thân.
Một cánh tay bất chợt ôm lấy vai cô, kéo cô áp sát một cơ thể đàn ông ấm nóng. Lại là mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, lần này Giản Nhu không kháng cự nữa, để mặc anh ôm mình.
Cô nghĩ mình đã say khướt. Nếu không, cô sẽ chẳng quyến luyến vòng tay ấm áp đó, sẽ chẳng tự dưng nhớ đến hình ảnh tàu lượn siêu tốc phóng vùn vụt trên không trung trong một ngày mùa thu và cậu con trai ngồi trên chiếc ghế dài chăm chú dõi theo hai bố con đang hết sức tình cảm.
Năm đó, cô mới mười tuổi, còn anh mười hai tuổi. Lần đầu tiên gặp anh, gương mặt tuấn tú sưng vù nhưng cô vẫn bị cặp mắt đen lạnh lẽo của cậu thiếu niên thu hút. Ánh mắt đó quá sâu thẳm so với độ tuổi mười hai của cậu.
Cô mua hai que kem, đi đến bên Trịnh Vĩ, đưa cho cậu một que. Cậu bé nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.
"Em mời anh!" Cô cười, nói.
"Tại sao?" Cậu bé cất giọng cảnh giác.
"Bởi vì anh rất đẹp trai!" Cô cười với cậu. Nụ cười như đóa hải đường nở rộ vào mùa thu.
Cậu nhận que kem từ tay cô. Cô ngồi xuống, cất tiếng hỏi: "Mặt anh sao thế? Đánh nhau với bạn à?"
Cậu chỉ chau mày, không trả lời.
"Chắc người ta bị thương nặng hơn anh phải không?" Cô hỏi tiếp.
Thấy cậu không muốn nói, cô chuyển đề tài: "Anh thích ngồi tàu lượn siêu tốc không?"
Cậu gật đầu.
"Em cũng thích!" Cô chớp chớp cặp mắt to tròn. "Đáng tiếc, em chỉ có mười đồng, đủ mua một tấm vé và hai que kem thôi."
Cuối cùng cô cũng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cậu. "Em cho ai tấm vé kia?"
"Giản Tiệp, em gái em."
Cậu im lặng nhìn cô.
Cô cũng không lên tiếng, lặng lẽ ăn kem.
Ăn xong, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì cậu đột nhiên cất tiếng: "Bố em có bao giờ đánh em không?"
"Không đâu, bố em thương em nhất! Em thích thứ gì bố cũng mua cho em. Nhiều lúc bố còn không cho em nói với Giản Tiệp nữa. Bố em..." Nhắc đến bố, gương mặt cô rạng ngời hạnh phúc. "Bố còn thường lén mua quẩy và sữa đậu nành cho em vì mẹ không cho em ăn."
Hôm đó, cô kể với cậu nhiều chuyện về bố mình, còn cậu chăm chú lắng nghe.
Ngày cuối tuần tiếp theo, cô lại tới khu vui chơi giải trí và lại gặp cậu bé.
Cô mừng rỡ chào hỏi: "Trùng hợp thật đấy!"
Cậu đáp một cách nghiêm túc: "Không trùng hợp, anh đang đợi em."
"Đợi em ư?"
"Anh có mang theo tiền, muốn mời em cùng ngồi tàu lượn siêu tốc."
"Sao hôm nay anh biết em sẽ đến đây?"
"Em từng nói em thích..."
Lúc tàu lượn phóng trên không trung, cô túm chặt tay áo cậu, vùi mặt vào hõ