XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134724

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.

dùng CPU dual-core cũng không thống kê hết được đâu… Đánh giá một nữ minh tinh có nổi tiếng hay không, đẹp hay không chỉ cần xem cô ta có scandal nào với anh ta hay không! Người phụ nữ nào mà yêu anh ta thì thật sống không bằng chết, sớm chết sớm được siêu thoát…”
Tiểu Úc kiểm tra tốc độ vận hành và dung lượng của CPU dual-core, quả nhiên là một con số vô cùng lớn.
Nhìn con số dài dằng dặc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Mình có phải là con gái ruột của mẹ hay không?!
Ý nghĩ thứ hai là: Muốn mình lấy anh ta, trừ phi mình chết!
Bởi cú sốc tinh thần từ tuần trước đó, giờ đây vừa nghe thấy mẹ nói muốn đón cô về nhà, cô lập tức kiên quyết nói rõ lập trường: “Mẹ muốn con lấy anh ta, trừ phi con chết!”
Đầu bên kia điện thoại im lặng giây lát rồi vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ. “Không phải, không phải, là do ông nội nhớ con, muốn cuối tuần này con cùng ông đi uống trà.”
“Ồ!” Thực ra cô cũng đang rất nhớ ông nội.
Sáng sớm hai ngày sau đó.
Sau đúng hai giờ đồng hồ bị hành hạ bởi một thợ trang điểm cao cấp, đứng trước gương, Tiểu Úc lúc này như đã hoàn toàn lột xác.
Chiếc váy màu vàng ánh kim dài chấm gót, không hở chỗ nào nhưng ôm lấy thân hình thon thả, làm nổi bật những đường cong quyến rũ của cô. Mái tóc vừa mới uốn được buộc cao, chỉ để lại một lọn buông xuống một bên má, trông vô cùng quyến rũ, gương mặt trái xoan được đánh phấn trắng mịn, đôi mắt trong sáng, cặp lông mi cong vút được chuốt thêm một lớp mascara lấp lánh, trông cô chẳng khác gì búp bê Barbie.
Tiểu Úc ngắm nhìn mình trong gương, mọi ấm ức trong lòng bỗng tiêu tan. Cuối cùng cô đã hiểu thế nào được gọi là chuyên nghiệp, đó là có thể trang điểm để ngay cả bản thân cũng không nỡ ngắm nhìn.
“Tiểu Úc, con nhìn xem, con gái thì phải thế này chứ!”
Tiểu Úc quay lại nhìn mẹ, người đang nắm mạch máu kinh tế của cô, thấy mẹ tỏ ra rất hài lòng, cô thăm dò hỏi: “Mẹ có nhận ra con là ai không?”
“Vớ vẩn, con là do chính mẹ đẻ ra đấy!”
Ý là: Nếu không phải là mẹ đẻ thì tuyệt đối không thể nhận ra được!
Trang điểm xong, Tiểu Úc kéo chiếc váy dài lê thê bước lên xe. Cô đương nhiên thừa biết đi uống trà với ông nội không cần thiết phải trang điểm thành thế này, họ chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng nghĩ tới việc những chiếc thẻ ngân hàng rất dễ bị khóa lại, cô quyết định… nhẫn nhịn.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cô, vừa bước vào quán trà, Âu Dương Cẩm Hoa trong trang phục nhã nhặn, lịch sự, nét mặt thân thiện đã bước tới.
“Là Tiểu Úc đấy à?! Suýt chút nữa bác đã không nhận ra rồi.”
“Bác Âu Dương!” Cô hơi cúi người, lễ phép chào hỏi, nhủ thầm: “Bác có thể nhận ra được mới là lạ đấy!”
Bà Âu Dương ngay sau đó cũng nhiệt tình đi tới cầm lấy tay cô, kéo cô tới ngồi cạnh. “Ngồi xuống đây uống trà, Y Phàm sẽ đến ngay bây giờ đấy!”
“Cháu cảm ơn.” Tiểu Úc ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm lấy cốc trà lặng lẽ đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù bản tính của cô từ trước tới nay là thích gì làm nấy, không chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, nhưng trước mặt bạn bè của bố mẹ, cô luôn giả vờ là một cô gái khuê các, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Bản thân cô thì thế nào cũng được, nhưng ít nhiều cô cũng phải nể mặt bố mẹ chứ!
Trà đã uống hơn nửa, Âu Dương Cẩm Hoa áy náy nhìn đồng hồ, giải thích: “Y Phàm vừa gọi điện nói là sắp tới nơi rồi, chắc là bị tắc đường.”
Tắc đường?! Lớn chừng này tuổi, cô chưa từng gặp cảnh tắc đường vào buổi sáng sớm ngày thứ Bảy bao giờ, thế cũng đủ biết khả năng ngày hôm nay bị tắc đường thấp tới mức nào.
Tiểu Úc tiếp tục thưởng thức trà như không hề có chuyện gì, nhưng vị trà thanh mát hoàn toàn không thể làm nguôi cơn giận dữ đang bốc lên trong người.
Cốc trà thứ hai cũng đã uống đến giọt cuối cùng, cái gã đàn ông được bố mẹ hết lời ngợi khen đó vẫn không thấy xuất hiện.
Từ sáu giờ sáng cô đã bị mẹ kéo ra khỏi giường, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị lôi đến chỗ thợ trang điểm để hành hạ. Còn hắn ta, ngay đến việc tối thiểu là tới đúng giờ cũng không làm được! Sao mẹ cô lại đi giới thiệu cho cô loại đàn ông này chứ? Phong lưu, đa tình chưa nói vội, quan trọng là hắn hoàn toàn không biết tôn trọng người khác. Nếu ngay cả những phép lịch sự tối thiểu mà hắn cũng không hiểu được, vậy thì cô cũng sẽ khiến hắn phải nếm trải một chút cái cảm giác không được tôn trọng.
“Xin lỗi, con đi vệ sinh một chút.” Tiểu Úc lễ phép nói, nhấc váy lên, bước chậm rãi ra khỏi phòng trà. Sau khi đi qua lối rẽ cuối hành lang, cô lập tức cầm váy, lao ra khỏi cửa quán trà.
Tiểu Úc vừa chạy tới cửa, đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, khi ra ngoài uống trà cô không mang theo ví.
Cô khẽ kêu lên đầy hối hận!
Cúi xuống nhìn cái cách ăn mặc, trang điểm có phần thái quá của mình, cô đang do dự xem có nên quay lại hay không thì tiếng phanh xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô chợt nhận ra mình đang đứng ngay giữa đường cái, suýt chút nữa đã bị một chiếc Porsche đang phóng như điên trên đường hất tung.
“Cô không sao chứ?” Một người đàn ông lịch sự từ trên xe bước xu