
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134725
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.
ống, thái độ vô cùng thành khẩn, nói: “Xin lỗi vì đã làm cô sợ!”
Anh ta nói cứ như thể việc cô đứng ngây người giữa đường là lỗi của anh ta vậy.
Bởi vì anh ta rất cao, ít nhất cũng một mét tám, Tiểu Úc phải ngẩng lên mới nhìn rõ được. Anh ta mặc một bộ trang phục dạo phố đắt tiền, trông có vẻ là một người kinh doanh thành đạt, có giáo dục và gu thẩm mỹ ăn mặc. Về tướng mạo, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, cặp môi hơi mỏng, làn da nâu đầy nam tính, từ trước tới nay cô luôn có ấn tượng sâu sắc với các anh chàng đẹp trai cho nên cô hoàn toàn chắc chắn gương mặt này mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Ngẫm nghĩ giây lát, cô chợt nhớ ra. “Ivan?!”
Cô và Ivan từng có duyên gặp nhau một lần trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Ngày hôm đó, Tiểu Úc vừa vào đến nhà bạn đã để ý tới Ivan bởi vì diện mạo của anh ta rất phù hợp với những lời mô tả trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ngay cả khi không cười trông cũng như đang cười vậy, nụ cười nơi khóe miệng luôn ẩn giấu một chút xấu xa rất khó nắm bắt, cặp mắt hơi híp lại một cách thiếu đứng đắn. Sự dịu dàng mang chút xấu xa này khiến cô có cảm giác anh ta giống như hình tượng Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long.
Khi bạn của cô giới thiệu họ với nhau, Ivan nghe thấy tên của cô thì tỏ vẻ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đăm chiêu rồi chủ động chìa tay ra. “Tôi là Ivan.”
Sau đó họ nói chuyện với nhau. Anh ta rất có tài ăn nói, tính cách của cô cũng cởi mở, cho nên họ đã cùng nhau chuyện trò vô cùng vui vẻ, từ lý tưởng đến cuộc sống, từ sa mạc Sahara tới biển Aegean, nhưng khi chia tay anh ta không hề chủ động xin số điện thoại của cô, thậm chí cũng không chủ động nói cho cô biết tên tiếng Trung của anh ta là gì, cô cũng không tiện hỏi.
Tiểu Úc vốn nghĩ hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại, không ngờ lại có cuộc gặp ngẫu nhiên này, thực sự là một bất ngờ đầy thú vị.
Ivan cũng hơi sững người, kinh ngạc nhìn cô từ đầu tới chân.
“Là em? Em thế này… Đang định bỏ trốn khỏi đám cưới hả?”
Nghe anh ta nói, Tiểu Úc mới sực tỉnh, cuối cùng định thần trở lại, vội vã nhảy lên xe của anh ta, giục giã: “Mau đưa tôi rời khỏi chỗ này!”
“Muốn đi đâu?”
“Sa mạc Sahara, cảm ơn anh!”
Anh ta nhướn mày, mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, trước khi cô bị người ta bắt được, cần phải đưa cô thoát khỏi cái chốn thị phi này.
“Tôi mạo muội xin hỏi, em có chắc định mặc như thế này đi tới sa mạc không?” Ivan chỉ vào bộ váy dài chấm gót của cô.
Cô soi mình qua gương chiếu hậu, vuốt vuốt mái tóc cứng như rễ tre, buộc lại mái tóc đã bị bung ra, đang rủ lung tung xuống vai, cúi xuống nhìn chiếc váy rườm rà, cô nghiến răng, xé toạc một nửa, chiếc váy sang trọng trong phút chốc biến thành một chiếc váy ngắn tinh nghịch chỉ dài đến đầu gối, rất phù hợp với cá tính của cô.
“Bỏ trốn khỏi đám cưới cũng đâu cần phải vội như thế này chứ?” Ivan quay sang trân trối nhìn cô, khẽ sờ nhẹ lên môi mình, cười mà như không.
“Anh thấy tôi giống với những cô gái ngốc nghếch tới mức bước vào buổi lễ kết hôn mới nghĩ tới việc bỏ trốn sao?”
“Vậy em vội gì chứ?”
Cô cúi xuống xoa xoa gót chân mỏi nhừ, tiện tay quẳng đôi giày cao bảy phân ra phía sau. “Nếu bố anh bắt anh phải gặp một người mà anh chưa gặp bao giờ, không chừng anh còn chạy nhanh hơn cả tôi đấy!”
Anh ta bình tĩnh đáp: “Cũng đâu đến mức đó.”
“Nếu đối tượng gặp mặt khiến anh chỉ nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn thì sao?”
Anh ta nhướn mày, hài hước nói: “Không phải là chưa từng gặp mặt sao?”
Cô dám khẳng định người đàn ông này chưa tốt nghiệp đại học, đầu óc anh ta rõ ràng được làm bằng đá. “Chưa từng gặp nhưng từng nghe nói rồi. Anh ta có bao nhiêu bạn gái, bản thân cũng không đếm hết được.”
“Ồ! Vậy sao?” Ivan nhìn Tiểu Úc với ánh mắt hơi khó hiểu. “Em nói người đàn ông đó là…”
“Anh ta tên là Âu Dương… Âu Dương cái gì ấy nhỉ? Y…”
“Âu Dương Y Phàm.”
“Đúng rồi! Í, anh cũng từng nghe nói về cái người này?”
Anh ta khẽ ho khan một tiếng, ngỡ ngàng đếm các ngón tay, xem ra anh ta có khi còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Thấy anh ta mải mê đếm, Tiểu Úc không kiên nhẫn nổi, cắt ngang: “Ivan, anh có thể đưa tôi đến…”
Cô đang định nói “Đại học T” thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên đổ chuông, anh ta liếc nhìn màn hình, thần người vài giây rồi mới bật điện thoại, đeo tai nghe.
“Anh… vừa ra khỏi nhà, có việc gì không?”
Tiểu Úc ngắm nhìn những trung tâm thương mại sang trọng, bất giác thở dài về sự kỳ diệu của điện thoại di động.
Anh ta chăm chú nghe điện thoại, im lặng một lúc lâu, mới lặng lẽ thở dài. “Anh có chút việc…”
Cô cứ tưởng mình làm lỡ việc của Ivan, vội vã nói: “Không sao đâu, tôi không vội, anh cứ làm việc của anh trước đi.”
Thực ra nếu không phải vì trên người không có một xu nào thì cô nhất định đã xuống xe bởi thái độ của anh ta có vẻ vô cùng sốt ruột.
Anh ta chần chừ giây lát rồi nói vào điện thoại: “Được rồi, anh sẽ tới ngay.”
Anh ta cho xe đi lên cầu vượt, lái về phía trung tâm thành phố, suốt đường đi anh